Ngày cưới em chồng, tôi muốn giữ thể diện cho cả nhà nên đã bàn với chồng:
“Hay mình trao vàng cưới cho em nó, vừa đẹp lòng bố mẹ, vừa nở mày nở mặt với họ hàng.”
Chồng gật đầu, nhưng vì bận rộn nên tôi nhờ chính em gái ruột của mình đi mua hộ 5 chỉ vàng. Nghĩ chị em ruột thì chẳng bao giờ xảy ra chuyện gì, tôi yên tâm vô cùng.
Ngày cưới, tôi tự tay trao hộp vàng sáng loáng cho cô dâu chú rể. Ánh mắt họ hàng dõi theo, ai cũng gật gù tán thưởng:
“Chị dâu khéo lo, thật có phúc.”
Tôi mát mặt, lòng nhẹ nhõm vô cùng.
Nhưng chỉ ba ngày sau, giữa trưa oi ả, điện thoại bất ngờ rung lên. Em chồng tôi hớt hải, giọng run bần bật:
“Chị ơi… vàng cưới chị trao… em đem ra tiệm bán… người ta bảo… đây… là vàng giả!”
Tôi chết lặng, tim như có ai bóp nghẹt. Cả căn nhà đang yên ả bỗng rúng động, tiếng mẹ chồng gào lên thất thanh, còn chồng thì trừng mắt nhìn tôi:
“Em mua ở đâu ra thứ này?”
Tôi run rẩy giải thích nhờ em gái mua hộ. Nhưng chính giây phút ấy, tôi nhận ra ánh mắt em gái – người tôi tin tưởng nhất – lại lóe lên một tia gì đó khó tả…
Và rồi tin sét đánh tiếp theo ập đến: tiệm vàng cho biết, không chỉ là vàng giả… mà toàn bộ số “vàng cưới” ấy vốn đã từng được thế chấp ở tiệm cầm đồ, có giấy ghi tên người đem đi chính là… em gái tôi.