×
×

Tôi chuyển đến nhà con gái ở vì con trai cả nợ nần phải bán cả nhà, chàng rể đo;;n đ:ả được 3 ngày thì “lật mặt” vào 10h mỗi đêm, ban đầu tôi ngại ki::nh kh;ủn-g nhưng được 1 tháng thì không kìm nổi khi nhìn thấy…

Ngày con trai cả tuyên bố vỡ nợ, tôi như ngồi trên đống lửa. Bao năm dành dụm dựng căn nhà ấm cúng, cuối cùng cũng phải cắn răng bán đi để giúp con. Không còn chỗ ở, tôi đành gói ghém vài bộ quần áo, chuyển sang sống tạm nhà con gái út. Ban đầu, chàng rể tỏ ra đon đả, hết mua đồ ăn ngon lại kéo ghế mời tôi ngồi, bảo: “Mẹ cứ coi đây là nhà mình.” Tôi thầm cảm động, nghĩ mình vẫn còn phúc.

Tôi cứ nghĩ, ở với con gái thì yên ổn, ít nhất cũng tránh được cảnh nợ nần, người già phải lo nghĩ. Ba ngày đầu, chàng rể niềm nở lắm, cơm bưng nước rót, còn dặn:

– Mẹ cứ ở đây với tụi con, coi như nhà mẹ.

Tôi cảm động, thầm nghĩ con gái mình may mắn khi lấy được người chồng như vậy. Nhưng sang ngày thứ tư, mọi thứ bắt đầu lạ. Cứ đúng 10 giờ đêm, cả nhà đã tắt đèn đi ngủ, chàng rể lại gõ nhẹ cửa phòng tôi, cười nhạt rồi hỏi:

– Mẹ ngủ chưa? Con có chuyện muốn nhờ.

Ban đầu tôi từ chối vì thấy vô lý, nhưng lần nào cũng bị anh ta nói mấy câu úp mở kiểu “mẹ giúp một lần thôi, không ai biết đâu”. Tôi tránh mặt, nhưng đêm nào anh ta cũng làm vậy, kiên trì đến mức tôi thấy bất an và ngượng khủng khiếp.

Được một tháng, tôi mệt mỏi và cảnh giác, quyết định giả vờ ngủ nhưng vẫn hé mắt theo dõi. Đúng 10 giờ, tiếng cửa phòng mở ra khe khẽ. Nhưng lần này, thay vì tiến lại gần tôi, anh ta quỳ sụp xuống cạnh tủ, lôi ra một chiếc hộp gỗ nhỏ mà tôi chưa từng thấy. Ánh đèn điện thoại chiếu lên gương mặt anh ta khiến tôi lạnh sống lưng — bên trong hộp là một xấp tiền dày cộp, những cuốn sổ đỏ, và… một tấm ảnh cưới không phải của con gái tôi.

Tôi chưa kịp hoàn hồn thì nghe tiếng bước chân gấp gáp của con gái tôi ngoài hành lang. Cánh cửa bật mở, con bé đứng sững, gương mặt tái mét, giọng run rẩy:

– Anh… sao cái này lại ở đây?

Anh ta quay lại, ánh mắt đỏ ngầu, cười nhếch mép:

– Em tưởng anh lấy em vì tình yêu à?

Lúc ấy tôi mới hiểu, một tháng qua, anh ta không “gạ” tôi như tôi tưởng, mà đang chờ thời cơ giấu lại tài sản của gia đình cũ ngay trong phòng tôi, để tránh bị phát hiện. Nhưng thứ anh ta không ngờ là… tôi đã kịp bấm ghi âm từ lúc cánh cửa mở ra.

Tôi biết, cuộc chiến trong nhà này mới chỉ bắt đầu.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News