×
×

Bà Minh quỵ xuống, ôm mặt khóc nức nở. “Tùng… mẹ xin lỗi… mẹ không muốn con biết…”

Tôi đứng trước cổng nhà Tùng, tay nắm chặt tờ giấy siêu âm, tim đập thình thịch như muốn vỡ lồng ngực. Mẹ Tùng, bà Minh, đứng đó, khoanh tay, ánh mắt sắc lẹm như dao cắm. Bà tuyên bố rõ ràng từ ba tháng trước, khi Tùng ngỏ lời cầu hôn: “Không có thai, đừng mơ bước chân vào nhà này. Nhà tao cần con, cần cháu, không cần cái đám cưới vô nghĩa.” Tùng đã cố thuyết phục bà, nhưng mẹ anh ấy như bức tường thành, không lay chuyển.

Tôi đau lòng, nhưng không muốn mất Tùng. Anh ấy là người duy nhất khiến tôi cảm thấy mình được yêu thương thật sự. Vậy nên, tôi đồng ý với yêu cầu khắc nghiệt ấy. Chúng tôi cố gắng, và hôm nay, tôi cầm trên tay thứ bà mong đợi – tờ giấy siêu âm chứng minh tôi đã mang thai. Tôi nghĩ, chỉ cần đưa nó cho bà, mọi chuyện sẽ ổn. Bà sẽ chấp nhận tôi, và chúng tôi sẽ có thể tổ chức đám cưới.

Nhưng khi tôi chìa tờ giấy ra, đôi tay bà Minh run rẩy nhận lấy. Mặt bà tái nhợt, mắt mở to kinh hoàng như vừa nhìn thấy ma quỷ. “Không… không thể nào…” bà lẩm bẩm, giọng lạc đi. Tôi ngỡ ngàng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chẳng phải đây là điều bà muốn sao? Một đứa cháu, một bằng chứng để tôi xứng đáng bước vào nhà này?

“Cô… cô làm cái trò gì thế này?” bà hét lên, ném tờ giấy xuống đất. Tôi cúi nhặt, tim đập loạn. Kết quả siêu âm rõ ràng: thai 8 tuần, khỏe mạnh. Nhưng rồi tôi chợt nhận ra một chi tiết nhỏ, một dòng chữ mà tôi đã bỏ qua trong lúc hồi hộp: “Thai đôi.”

Bà Minh bám chặt vào cánh cổng, thở hổn hển. “Cô biết không… nhà này… nhà này không bao giờ có thai đôi! Không bao giờ!” Giọng bà run rẩy, như thể vừa tiết lộ một bí mật kinh hoàng. Tôi nhìn bà, đầu óc quay cuồng. “Ý bà là sao? Thai đôi thì có gì lạ đâu?”

Bà lắc đầu, mắt đỏ hoe. “Cô không hiểu… Tùng… Tùng không phải con ruột của tôi. Nó được nhận nuôi từ một trại trẻ mồ côi. Nhưng trước đó, tôi từng mang thai. Một cặp song sinh. Tôi… tôi đã bỏ chúng vì thời đó nhà nghèo, không nuôi nổi. Tôi thề sẽ không bao giờ để nhà này có thai đôi nữa, như một lời nguyền để chuộc lỗi. Vậy mà cô… cô mang thai đôi!”

Tôi chết lặng. Tùng đứng sau lưng tôi từ lúc nào, mặt anh trắng bệch. Anh đã nghe hết. “Mẹ… mẹ vừa nói gì?” anh hỏi, giọng nghẹn ngào. Bà Minh quỵ xuống, ôm mặt khóc nức nở. “Tùng… mẹ xin lỗi… mẹ không muốn con biết…”

Tôi nhìn tờ giấy siêu âm trong tay, rồi nhìn Tùng. Đám cưới mà tôi mơ ước, gia đình mà tôi muốn xây dựng, giờ đây như một lâu đài cát sụp đổ. Nhưng điều khiến tôi lạnh sống lưng hơn cả là một suy nghĩ thoáng qua: Nếu Tùng không phải con ruột bà Minh, và bà từng bỏ một cặp song sinh… liệu có phải Tùng chính là một trong hai đứa trẻ đó, giờ đang đứng trước mặt mẹ ruột mình mà không hề hay biết?

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News