×
×

Không phải vì tình yêu ngày xưa, mà vì một tình cảm sâu sắc hơn – tình thân, trách nhiệm, và sự trân trọng những gì chúng tôi đã đ;:ánh m;ất và tìm lại

Tôi là Ngọc, 26 tuổi, sống ở một thị trấn nhỏ ven biển. Ba năm trước, tôi từng nghĩ mình đang sống trong một câu chuyện tình đẹp như mơ. Tôi và Tuấn, bạn trai tôi, yêu nhau từ thời đại học. Anh là chàng trai thông minh, hiền lành, luôn nói về những giấc mơ lớn lao. Tôi yêu cách anh kể về tương lai, nơi chúng tôi sẽ cùng nhau xây dựng một gia đình nhỏ hạnh phúc. Nhưng rồi, một ngày, mọi thứ sụp đổ.

Tôi phát hiện mình mang thai đúng vào ngày tôi quyết định nói lời chia tay với Tuấn. Một ngày trước đó, mẹ anh, một người phụ nữ nghiêm nghị với ánh mắt sắc lạnh, đến gặp tôi tại quán cà phê quen thuộc. Bà đặt trước mặt tôi một tách trà, rồi nói thẳng: “Ngọc, hai đứa nên chia tay. Tuấn vừa nhận học bổng du học ở Nhật. Đây là cơ hội lớn để nó xây dựng sự nghiệp. Cháu là một cô gái tốt, nhưng nếu cháu giữ nó lại, cháu sẽ trở thành vật cản.”

Lời nói của bà như nhát dao cứa vào tim tôi. Tôi muốn phản bác, muốn nói rằng tôi yêu Tuấn và chúng tôi có thể cùng nhau vượt qua mọi khó khăn. Nhưng nhìn ánh mắt bà, tôi hiểu rằng với bà, tôi chỉ là một cô gái tỉnh lẻ, không xứng với tương lai rực rỡ của con trai bà. Tối đó, tôi nhắn tin cho Tuấn, nói rằng tôi muốn chia tay, rằng chúng tôi không hợp nhau. Anh gọi lại, giọng hoảng hốt, nhưng tôi tắt máy, nước mắt lăn dài. Tôi không muốn anh biết về đứa con trong bụng, sợ rằng anh sẽ từ bỏ giấc mơ của mình vì tôi.

Ba năm trôi qua, tôi một mình nuôi bé Mít, con gái tôi, trong căn nhà nhỏ ở quê. Cuộc sống không dễ dàng. Tôi làm nhân viên văn phòng, vừa đi làm vừa chăm con, nhưng nụ cười của Mít là động lực để tôi vượt qua tất cả. Mẹ tôi, người duy nhất biết chuyện, luôn ở bên ủng hộ tôi. Tôi không oán trách Tuấn, cũng không liên lạc với anh. Tôi chỉ mong anh thành công, như mẹ anh từng nói.

Một đêm mưa, Mít sốt cao, quấy khóc không ngừng. Tôi ôm con chạy vội vào bệnh viện huyện. Trong hành lang đông đúc, tôi đụng phải một người đàn ông mặc áo blouse trắng. Khi anh ngẩng lên, tôi sững sờ – đó là Tuấn. Anh gầy đi, nhưng ánh mắt vẫn ấm áp như xưa. “Ngọc?” anh gọi, giọng run run. Tôi gật đầu, cố giữ bình tĩnh, trong khi Mít vẫn đang rúc vào lòng tôi, nóng hổi.

Tuấn là bác sĩ thực tập, vừa trở về từ Nhật sau khi hoàn thành chương trình học. Anh nhìn Mít, rồi nhìn tôi, ánh mắt đầy câu hỏi. Tôi kể ngắn gọn rằng Mít là con gái tôi, nhưng không nhắc đến anh. Tuấn khăng khăng tự mình khám cho Mít, cẩn thận kiểm tra và kê thuốc. Khi bé đã ổn, anh kéo tôi ra góc hành lang, giọng trầm: “Ngọc, tại sao em không nói gì với anh? Ba năm trước, anh không muốn chia tay. Anh đã cố tìm em, nhưng em cắt đứt mọi liên lạc.”

Tôi im lặng, nước mắt chực trào. Cuối cùng, tôi kể anh nghe sự thật – về cuộc gặp với mẹ anh, về đứa con tôi quyết định giữ lại một mình. Tuấn sững sờ, rồi ôm mặt, nước mắt lăn dài. “Anh xin lỗi, Ngọc. Anh không biết mẹ đã nói gì với em. Anh đã nghĩ em không còn yêu anh nữa. Nếu anh biết về Mít, anh sẽ không bao giờ rời xa em.”

Đêm đó, chúng tôi ngồi bên giường bệnh của Mít, nói về những năm tháng đã qua. Tuấn kể rằng anh đã thành công, nhưng luôn cảm thấy trống rỗng vì thiếu tôi. Tôi không trách anh, cũng không oán mẹ anh nữa. Tôi chỉ nói: “Em không muốn là vật cản, nhưng em cũng không muốn Mít lớn lên mà không biết cha mình là ai.”

Sau hôm đó, Tuấn xin ở lại thị trấn, làm việc tại bệnh viện huyện. Anh dành thời gian bù đắp cho Mít, chơi với con, hát ru con ngủ. Dần dần, chúng tôi tìm lại được sự gắn kết. Không phải vì tình yêu ngày xưa, mà vì một tình cảm sâu sắc hơn – tình thân, trách nhiệm, và sự trân trọng những gì chúng tôi đã đánh mất và tìm lại.

Mẹ Tuấn, khi biết sự thật, đã đến xin lỗi tôi. Bà thừa nhận mình đã sai khi can thiệp vào chuyện của chúng tôi. Tôi không giữ lòng hận, vì tôi hiểu rằng bà chỉ muốn điều tốt cho con trai. Cuối cùng, bà ôm Mít, khóc và nói: “Cảm ơn cháu đã giữ lấy món quà quý giá này.”

Cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng tôi học được rằng, yêu thương không chỉ là giữ nhau bên cạnh, mà là cho nhau cơ hội để trưởng thành, để sửa sai, và để cùng nhau xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn. Mít, Tuấn, và tôi – chúng tôi đang bắt đầu lại, không phải từ đầu, mà từ một nơi sâu sắc hơn, nơi tình yêu được thử thách và trở nên bền vững.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News