Chuyện Thang Máy
Tiếng ding vang lên, cửa thang máy từ từ mở ra. Tôi bước vào, tay xách bình giữ nhiệt còn vương hơi ấm của trà sữa vừa mua. Bên trong, một người đàn ông cao lớn đang đứng, ánh mắt lướt qua tôi một thoáng rồi trở lại màn hình điện thoại. Tim tôi khựng lại. Là anh. Người yêu cũ. Người mà tôi nghĩ cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại.
Anh không nhận ra tôi. Cũng phải thôi, đã mười năm trôi qua. Tôi giờ đây tóc ngắn nhuộm nâu, đeo kính cận, chẳng còn chút gì giống cô gái mười tám tuổi ngây ngô ngày ấy. Anh vẫn thế, cao lớn, điển trai, chỉ có vài nếp nhăn nơi khóe mắt và bộ vest đắt tiền thay cho áo phông giản dị năm xưa. Anh nhấn nút tầng 26, rồi liếc sang tôi, ánh mắt thoáng vẻ chờ đợi.
Tôi đứng im, tay siết chặt quai bình giữ nhiệt. Anh khẽ nhíu mày, giọng trầm trầm vang lên: “Cô đi đâu?”
Tôi hít một hơi, cố giữ giọng thật nhỏ: “Tôi… cũng lên tầng 26.”
Anh nhìn tôi thêm vài lần, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu. Tôi đứng thẳng người, cảm giác như bị đóng băng dưới cái nhìn ấy. Cuối cùng, anh mở miệng: “Tôi không nhớ trong công ty có nhân viên như cô.”
Tôi mím môi, đáp nhanh: “Tôi là người nhà của nhân viên.”
Anh khẽ gật đầu, không nói gì thêm, chỉ quay lại nhìn bảng điều khiển thang máy. Tôi lén nhìn bóng lưng anh, lòng dâng lên một cảm giác lẫn lộn. Mười năm. Anh giờ là giám đốc một công ty lớn, sống trong nhung lụa bên người vợ giàu có – bạn thân của tôi ngày ấy. Còn tôi, chỉ là một người làm công ăn lương bình thường, sống qua ngày với những ký ức không thể xóa nhòa.
Mùa hè năm ấy, tôi mất tất cả. Anh tiếp cận tôi, ngọt ngào như một giấc mơ, chỉ để rồi lợi dụng tôi làm cầu nối đến Linh – cô bạn thân nhà giàu, xinh đẹp. Ba tháng yêu nhau, tôi ngỡ mình đang sống trong hạnh phúc. Cho đến khi Linh khoe chiếc nhẫn anh tặng, và anh lạnh lùng nói với tôi: “Anh xin lỗi, nhưng anh với Linh hợp nhau hơn.”
Tôi không khóc trước mặt anh. Tôi chỉ lặng lẽ rời đi, mang theo trái tim vỡ vụn và tình bạn tan biến. Linh không bao giờ biết sự thật. Cô ấy nghĩ tôi ghen tị, nghĩ tôi nhỏ nhen khi cắt đứt liên lạc. Còn anh, có lẽ chẳng bao giờ bận tâm.
Tiếng ding kéo tôi về thực tại. Thang máy dừng ở tầng 26. Anh bước ra trước, dáng đi tự tin như thể cả thế giới này thuộc về anh. Tôi lặng lẽ theo sau, giữ khoảng cách. Công ty của anh nằm ở cuối hành lang, logo lấp lánh trên cửa kính. Tôi dừng lại trước một cánh cửa khác, nhỏ hơn, với tấm biển ghi “Phòng tư vấn tâm lý”.
Tôi đẩy cửa bước vào. Một cô gái trẻ, mắt đỏ hoe, ngồi trên ghế, tay ôm chặt chiếc khăn giấy. Tôi mỉm cười nhẹ, đặt bình trà sữa lên bàn. “Chào em, chị là bác sĩ tâm lý của em hôm nay. Chị nghe nói em vừa trải qua một cú sốc tình cảm?”
Cô gái gật đầu, giọng nghẹn ngào: “Em bị bạn trai phản bội… anh ấy bỏ em để theo một người giàu có hơn.”
Tôi ngồi xuống, lắng nghe, lòng khẽ nhói. Hóa ra, mười năm trôi qua, anh vẫn không thay đổi. Người vợ giàu có của anh, Linh, giờ đang ngồi trong văn phòng kia, không hề biết rằng chồng mình lại vừa phản bội. Và cô gái trước mặt tôi, một nạn nhân khác, đang chịu đựng nỗi đau mà tôi từng trải qua.
Tôi hít sâu, đặt tay lên vai cô gái, giọng dịu dàng: “Chị hiểu. Nhưng em biết không, đôi khi mất đi một người không xứng đáng lại là cách để ta tìm thấy chính mình.”
Cô gái ngước lên, ánh mắt lấp lánh hy vọng. Còn tôi, trong lòng thầm nhủ: “Cảm ơn anh, vì đã cho tôi lý do để trở thành người giúp những trái tim tổn thương.”
Cửa thang máy khép lại sau lưng tôi hôm ấy, nhưng cánh cửa của lòng tôi đã mở ra một hành trình mới.