Vợ tôi vốn nóng tính, mỗi lần cãi nhau là cô ấy dắt con bỏ về nhà ngoại. Những lần trước, tôi toàn làm lơ, vài hôm cô ấy lại bế con quay về, nhà cửa yên ắng như chưa có gì. Lần này cũng vậy – sau trận cãi vã vì chuyện tiền nong, cô ấy ôm con trai 3 tuổi đi, tôi chỉ ném một câu:
– “Muốn đi thì đi, đừng mang con ra dọa anh.”
Cô ấy khóc, bế con bước ra cửa. Tôi ngồi lì trong nhà, bật tivi xem bóng đá, lòng tự nhủ “Rồi cũng về thôi mà.”
Nhưng lần này, một tuần… rồi hai tuần, căn nhà vẫn im ắng. Tôi cứng đầu không gọi, nghĩ rằng gọi trước là thua. Đến tuần thứ ba, tôi bắt đầu bồn chồn nhưng sĩ diện giữ chặt cổ họng, không chịu nhấc điện thoại.
Rồi đúng một tháng sau, điện thoại reo. Số của vợ. Tôi nhấc máy, định bụng sẽ nói vài câu lạnh nhạt cho bõ ghét. Nhưng đầu dây bên kia chỉ có tiếng nấc nghẹn:
– “Anh… về đi… con mất rồi.”
Tim tôi như ai bóp nghẹt. Tôi gào lên, chân tay run rẩy:
– “Em nói gì? Thằng Bim đâu? Sao lại mất?”
Vợ tôi không trả lời, chỉ khóc nấc, rồi cúp máy.
Tôi phóng xe về nhà ngoại, tim đập như sắp nổ tung. Vừa đến cổng, tiếng khóc xé lòng vang ra, người ta đội khăn tang, giữa sân là chiếc quan tài bé xíu. Tôi quỵ xuống, nhìn con trai nằm đó – gương mặt trắng bệch, đôi môi tím tái, như chỉ đang ngủ.
Mẹ vợ gào lên:
– “Nó sốt cao mấy ngày, nhà không đủ tiền đưa đi viện lớn. Con gái tôi gọi cho anh bao nhiêu lần mà anh có nghe máy đâu!”
Tôi lật điện thoại, trong hộp thư có hàng chục cuộc gọi nhỡ, tin nhắn cầu cứu… tôi đã bỏ qua tất cả, chỉ vì cái sĩ diện hèn hạ.
Tôi ôm con vào lòng, gào thét như kẻ điên, nhưng bàn tay nhỏ xíu ấy đã lạnh ngắt. Trong căn nhà tang tóc, tôi chỉ nghe tiếng mình lặp đi lặp lại:
“Bim ơi… ba xin lỗi… ba sai rồi…”
Ask ChatGPT