×
×

“Cầm lấy 2 tỷ này và rời xa con trai tôi”

Mưa lất phất rơi, phủ một lớp sương mỏng lên con phố nhỏ dẫn vào khu biệt thự sang trọng. Tôi đứng trước cổng sắt đen bóng, tay siết chặt chiếc ô đỏ đã sờn màu, lòng không khỏi bồn chồn. Người phụ nữ trước mặt tôi, mẹ của Minh – người yêu tôi, đang nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lạnh, như thể muốn xuyên thấu mọi ý nghĩ trong đầu tôi. Bà mặc một bộ áo dài lụa thêu tinh xảo, mái tóc búi cao quý phái, nhưng giọng nói lại sắc như lưỡi dao.

“Cô cầm lấy chiếc thẻ này,” bà đưa ra một chiếc thẻ đen bóng loáng, loại thẻ mà chỉ những người giàu có bậc nhất mới sở hữu. “Trong này có hai tỷ. Đủ để cô bắt đầu một cuộc sống mới. Chỉ cần cô rời xa Minh, rời xa gia đình chúng tôi.”

Tôi nhìn chiếc thẻ, ánh sáng từ đèn đường phản chiếu lấp lánh trên bề mặt nhựa. Hai tỷ. Một con số đủ khiến bất kỳ ai dao động. Tôi mỉm cười nhè nhẹ, đưa tay nhận lấy chiếc thẻ, ngón tay lướt qua lớp nhựa mát lạnh. “Cảm ơn bác,” tôi nói, giọng nhẹ nhàng nhưng không chút run rẩy. Bà nhíu mày, có lẽ bất ngờ vì thái độ của tôi. Nhưng bà không nói gì thêm, chỉ quay người bước vào chiếc xe hơi bóng loáng đang chờ sẵn. Cánh cổng sắt khép lại, để lại tôi một mình dưới cơn mưa lất phất.

Tôi và Minh quen nhau trong một hoàn cảnh chẳng ai ngờ tới. Đó là một buổi chiều mưa lớn, tôi đang chạy bộ trong công viên thì vấp ngã, đầu gối rướm máu. Minh xuất hiện như từ đâu, với chiếc ô lớn và nụ cười ấm áp. Anh đưa tôi vào một quán cà phê nhỏ gần đó, gọi một ly trà nóng và băng bó cho tôi bằng chiếc khăn tay sạch sẽ anh mang theo. Tôi không biết anh là con trai của một gia đình tài phiệt, chỉ nghĩ anh là một chàng trai tốt bụng, có chút vụng về nhưng chân thành. Chúng tôi nói chuyện, cười đùa, và từ đó, những buổi hẹn hò bắt đầu.

Minh không bao giờ khoe khoang về gia thế. Anh thích mặc áo phông đơn giản, đi xe máy thay vì siêu xe, và thường xuyên đưa tôi đến những quán ăn bình dân. Nhưng tôi không ngây thơ. Qua những chi tiết nhỏ – chiếc đồng hồ đeo tay đắt tiền anh vô tình để lộ, hay cách anh trả tiền mà không cần nhìn hóa đơn – tôi biết anh không phải người bình thường. Và rồi, một ngày, anh đưa tôi về ra mắt gia đình.

Đó là lần đầu tiên tôi gặp mẹ anh. Bà không nói nhiều, chỉ nhìn tôi từ đầu đến chân, ánh mắt như muốn cân đo từng milimet con người tôi. Tôi biết mình không thuộc về thế giới của họ. Tôi chỉ là một cô gái bình thường, lớn lên trong một gia đình trung lưu, làm việc ở một công ty nhỏ với mức lương đủ sống. Nhưng Minh không quan tâm đến điều đó. Anh nắm tay tôi, nói với mẹ rằng tôi là người anh muốn ở bên suốt đời. Lúc đó, tôi đã nghĩ, chỉ cần có tình yêu của anh, mọi thứ rồi sẽ ổn.

Tôi đã sai.

Chiếc thẻ đen nằm trong túi xách của tôi, nặng trĩu như một lời nguyền. Tôi ngồi trong căn phòng trọ nhỏ, ánh đèn vàng mờ nhạt chiếu lên những vết nứt trên tường. Hai tỷ. Với số tiền này, tôi có thể mua một căn hộ nhỏ, trả hết nợ cho bố mẹ, thậm chí du học như ước mơ ngày xưa. Nhưng mỗi khi nghĩ đến việc rời xa Minh, trái tim tôi như bị bóp nghẹt.

Tôi không trách mẹ anh. Bà chỉ đang bảo vệ con trai mình, theo cách của bà. Nhưng tôi cũng không phải kiểu người dễ dàng từ bỏ. Minh là người đàn ông đầu tiên khiến tôi tin rằng tình yêu có thể vượt qua mọi rào cản. Và tôi sẽ không để bất kỳ ai, kể cả mẹ anh, cướp đi điều đó.

Tôi cầm chiếc thẻ lên, xoay nó giữa các ngón tay. Một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi. Không phải một kế hoạch trả thù, mà là một nước cờ cao tay hơn. Tôi sẽ dùng chính thứ bà đưa để chứng minh rằng tôi xứng đáng với Minh – không phải bằng tiền, mà bằng chính con người tôi.

Ngày hôm sau, tôi hẹn Minh tại quán cà phê quen thuộc, nơi chúng tôi gặp nhau lần đầu. Anh đến, vẫn với nụ cười ấm áp và ánh mắt dịu dàng. “Em sao thế? Nhìn em có gì đó lạ lắm,” anh nói, nắm tay tôi.

Tôi mỉm cười, rút chiếc thẻ đen ra khỏi túi và đặt lên bàn. Minh nhíu mày, ánh mắt thoáng chút bối rối. “Cái này là gì?”

“Mẹ anh đưa cho em,” tôi nói, giọng bình tĩnh. “Bà muốn em cầm hai tỷ này và rời xa anh.”

Mặt Minh tái đi. Anh siết chặt tay tôi, giọng run run. “Em… em định làm gì?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, mỉm cười. “Em sẽ không đi đâu cả. Nhưng em sẽ dùng số tiền này để làm một việc. Anh tin em chứ?”

Minh nhìn tôi, ánh mắt đầy nghi hoặc nhưng cũng tràn ngập tình cảm. “Anh luôn tin em.”

Tôi không tiêu một đồng nào trong số hai tỷ đó. Thay vào đó, tôi liên lạc với một người bạn cũ, Linh, người đang làm việc trong một tổ chức phi lợi nhuận chuyên hỗ trợ trẻ em mồ côi. Tôi đề xuất một ý tưởng táo bạo: dùng số tiền này để xây một trung tâm giáo dục cho trẻ em khó khăn, mang tên gia đình Minh. Nhưng có một điều kiện – dự án này sẽ được công khai, với sự tham gia của chính tôi và Minh.

Linh đồng ý ngay lập tức. Cô ấy là người nhiệt huyết, và ý tưởng này không chỉ giúp được hàng trăm đứa trẻ mà còn tạo tiếng vang lớn. Tôi biết mẹ Minh rất coi trọng danh tiếng gia đình. Một dự án từ thiện mang tên gia đình bà, do chính tôi khởi xướng, sẽ là một nước cờ mà bà không thể xem thường.

Tôi bắt đầu làm việc ngày đêm. Tôi liên lạc với các nhà thầu, kiến trúc sư, và cả báo chí. Minh cũng tham gia, dù ban đầu anh còn ngỡ ngàng với kế hoạch của tôi. “Em đang làm gì vậy? Đây là tiền của mẹ anh, em không sợ bà sẽ nổi giận sao?” anh hỏi.

“Anh cứ chờ xem,” tôi nháy mắt. “Em sẽ khiến mẹ anh phải nhìn em bằng con mắt khác.”

Ba tháng sau, trung tâm giáo dục mang tên “Quỹ Gia đình Hoàng Minh” được khánh thành. Buổi lễ diễn ra long trọng, với sự tham gia của nhiều quan chức, báo chí và cả những gia đình có trẻ em được hưởng lợi từ dự án. Tôi đứng trên sân khấu, trong bộ váy giản dị nhưng thanh lịch, nói về ý nghĩa của trung tâm này: một nơi để những đứa trẻ khó khăn có cơ hội học tập, phát triển, và mơ ước. Tôi không quên nhắc đến Minh, người đã truyền cảm hứng cho tôi, và cảm ơn gia đình anh vì đã “hỗ trợ” dự án này.

Mẹ Minh cũng có mặt, ngồi ở hàng ghế danh dự. Tôi thấy ánh mắt bà thay đổi, từ lạnh lùng sang ngạc nhiên, rồi dần dần là một chút gì đó giống như sự tôn trọng. Khi tôi bước xuống sân khấu, bà tiến đến gần tôi. “Cô thông minh hơn tôi nghĩ,” bà nói, giọng không còn sắc lạnh như trước. “Nhưng cô biết đấy, tôi vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận cô.”

“Tôi không cần bác chấp nhận ngay,” tôi đáp, mỉm cười. “Tôi chỉ cần bác thấy rằng tôi yêu Minh, và tôi sẽ làm tất cả để xứng đáng với anh ấy.”

Những tháng sau đó, tôi và Minh tiếp tục mối quan hệ của mình, nhưng lần này, mẹ anh không còn can thiệp. Dự án từ thiện đã trở thành một điểm sáng trong danh tiếng gia đình họ, và tôi biết bà không thể phủ nhận vai trò của tôi. Minh cũng thay đổi. Anh trở nên tự tin hơn, không còn e dè trước áp lực gia đình. Anh nói với tôi rằng anh tự hào vì tôi, và rằng anh chưa bao giờ yêu ai nhiều như vậy.

Nhưng câu chuyện không dừng lại ở đó. Một buổi tối, khi tôi và Minh đang ăn tối tại nhà hàng, anh bất ngờ quỳ xuống, tay cầm một chiếc nhẫn. “Anh không hứa sẽ cho em cả thế giới,” anh nói, mắt lấp lánh. “Nhưng anh hứa sẽ dành cả thế giới của anh để yêu thương và che chở cho em. Em đồng ý làm vợ anh chứ?”

Tôi bật cười, nước mắt lăn dài trên má. “Anh biết câu trả lời rồi mà.”

Đám cưới của chúng tôi diễn ra nửa năm sau, trong một khu vườn ngập hoa. Mẹ Minh cũng có mặt, và lần đầu tiên, tôi thấy bà mỉm cười với tôi – một nụ cười thật sự. Nhưng điều bất ngờ nhất xảy ra vào cuối buổi tiệc. Khi tôi và Minh chuẩn bị rời đi, mẹ anh bước đến, đưa cho tôi một phong bì. “Mở ra khi hai đứa đi hưởng tuần trăng mật,” bà nói.

Tối hôm đó, trong căn phòng khách sạn ở Đà Lạt, tôi mở phong bì. Bên trong là một tờ giấy, trên đó chỉ viết một dòng: “Cảm ơn cô, vì đã cho tôi thấy tôi sai.” Kèm theo là một tấm ảnh gia đình, trong đó có tôi, Minh, và mẹ anh, chụp trong ngày cưới. Tôi bật cười, ôm chặt Minh. Chiếc thẻ đen ngày nào giờ chỉ còn là một kỷ vật, nằm yên trong ngăn kéo, như một lời nhắc nhở rằng đôi khi, cách tốt nhất để chiến thắng không phải là đối đầu, mà là chứng minh bằng hành động.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News