Cha để lại 800 triệu trong sổ tiết kiệm và 14 triệu lương hưu mỗi tháng, nhưng ngày ông mất, cả nhà bàng hoàng khi chị dâu đi vay nợ khắp nơi để lo đám tang… Hỏi ra mới tá hỏa: Số tiền ấy đã…
Bố tôi là công chức về hưu, hơn 80 tuổi, yếu ớt từ 2 năm nay, được giao cho anh cả – là con trai trưởng – chăm sóc. Ai cũng nghĩ anh cả và chị dâu lo cho bố chu đáo lắm, vì tháng nào bố cũng nhận 14 triệu lương hưu, lại có sổ tiết kiệm 800 triệu để “lỡ đau ốm còn dùng”.
Mỗi lần họp gia đình, chị dâu luôn miệng:
– Bố yên tâm sống thảnh thơi, cả nhà mình lo được!
– Có tiền của bố, tụi em để nguyên đấy, không đụng đến một đồng!”
Vậy mà…
Sáng hôm bố mất, sau khi lo hậu sự sơ bộ xong, chị dâu lén gọi từng người vay tiền:
– Cho em ứng trước 10 triệu lo việc gấp…
– Cho em mượn 20 triệu, mai trả…
Cả họ ngơ ngác. Người em út bực quá gặng hỏi:
– Ủa? Sổ tiết kiệm của bố đâu? Lương hưu hàng tháng đi đâu cả rồi?”
Chị dâu ban đầu chối quanh, bảo chưa kịp rút, rồi ngập ngừng thừa nhận:
– Tiền ấy… không còn nữa.
Cả nhà chết lặng. Anh cả mặt cắt không còn giọt máu.
Sự thật lộ ra sau đó 2 ngày, khi ngân hàng gửi về bản sao kê sổ tiết kiệm:
Toàn bộ 800 triệu đã bị rút dần đều trong 2 năm qua – theo từng cột mốc rõ ràng:
– Sinh nhật cháu nội → rút 30 triệu
– Mua xe mới cho con trai → rút 150 triệu
– Đầu tư online thua lỗ → rút 300 triệu
– Thậm chí có khoản chuyển khoản thẳng cho người tên L.T.N – chủ spa tại Q.10…
Số tiền lương hưu 14 triệu mỗi tháng?
– Bị rút sạch vào tài khoản phụ của anh cả từ tháng thứ 2 bố về ở chung.
Cao trào nhất là lúc em gái út, người từng bị chị dâu mỉa mai là “ăn bám nhà chồng, chẳng có hiếu với cha mẹ”, lên tiếng giữa bàn tang lễ:
– Chị mắng tụi em không lo cho bố. Còn chị, 800 triệu bố dành dụm cả đời, chị xài không chừa một xu. Chị lấy danh nghĩa chăm cha để vắt kiệt đồng tiền cuối cùng, đến cả cái hòm cũng đi vay. Chị sống sao cho khỏi thẹn với vong linh người đã khuất đi!
Chị dâu bật khóc, chối không nổi. Anh cả im lặng, không dám nhìn ai.
Twist khép lại:
Sau đám tang, em trai thứ đưa ra một bản ghi âm – là đoạn bố lén thu âm trước lúc mất, trong đó ông nói:
“Tao biết tụi nó lấy tiền, nhưng thôi, cuối đời tao chỉ cần có người bên cạnh. Miễn là lúc tao nhắm mắt, không phải chết một mình…”
Cả nhà ngồi lặng như tờ. Tiền mất rồi, danh dự mất rồi.
Chỉ còn lại tiếng nấc nghẹn: “Bố đã biết từ đầu… mà vẫn im lặng chịu đựng.”