Nhờ giúp việc đi mua hộ miếng thịt ba chỉ, bà bảo “tao đ thích ăn ba chỉ”, tôi khúm núm “dạ vâng, cho gì thì cháu ăn đấy”, sống từ giờ không dám nhờ vả lấy một câu sai nấu nướng. Được hôm bà về quê, tôi nhất quyết đi chợ mua ba chỉ về ăn cho sướng cái mồm, vừa ăn xong được 10 phút thì chồng tôi bỗng gặp chuyện…**
Từ ngày lấy chồng, tôi sống cùng mẹ chồng. Bà tính tình thẳng như ruột ngựa, lại khó chiều chuyện ăn uống. Cơm nước trong nhà, món gì cũng phải “đúng ý bà” thì mới yên cửa yên nhà.
Có lần, tôi đang bận nên nhờ giúp việc đi mua hộ miếng thịt ba chỉ để tối kho tàu. Chưa kịp nói hết câu, bà đã cau mày:
– Tao đ** thích ăn ba chỉ, mỡ mỡ nạc nạc nhìn phát ghê!
Tôi sượng trân, đành khúm núm:
– Dạ vâng, cho gì thì cháu ăn đấy ạ.
Từ đó tôi rút kinh nghiệm, không dám “sáng tạo” hay mua thứ gì khác ngoài danh sách bà giao. Cả tháng trời, thịt ba chỉ – món tôi thích nhất – hoàn toàn biến mất khỏi mâm cơm.
Hôm ấy, bà về quê thăm họ hàng. Cả nhà chỉ còn tôi, chồng và con. Trong lòng tôi như được “cởi xích”, liền ra chợ mua hẳn một ký ba chỉ tươi ngon, kho một nồi vàng ruộm, mùi thơm nức cả nhà.
Vừa ăn được nửa bát cơm, tôi cảm thấy như đang “báo thù” cho cái dạ dày bấy lâu bị kìm nén. Ăn xong, tôi ngồi rung đùi rửa bát, lòng nhẹ nhõm.
Nhưng đúng 10 phút sau, điện thoại tôi reo. Là một số lạ.
– Chị là vợ anh T. đúng không? Anh ấy… vừa bị tai nạn giao thông, đang cấp cứu ở bệnh viện!
Tôi chết lặng, buông rơi cả chiếc bát đang cầm. Vội vàng lao ra đường, vừa đi vừa run rẩy gọi cho người nhà.
Đến bệnh viện, thấy chồng nằm trên giường, người đầy máu, tôi chỉ muốn ngất. Nhưng điều khiến tôi sững người hơn là câu nói của anh khi vừa mở mắt:
– Em… đừng ăn ba chỉ nữa… Mẹ nói… nó là món… ngày xưa bố mất vì…
Tôi chưa kịp hiểu, thì từ phía cửa, mẹ chồng hớt hải chạy vào, gương mặt thất thần. Hóa ra, bố chồng tôi trước kia bị bệnh mỡ máu nặng, lần cuối cùng ăn món kho ba chỉ trước khi lên cơn đột quỵ. Bà ám ảnh từ đó, kiêng tuyệt đối, và sợ con trai mình “vướng” cái dớp ấy.
Cái cấm đoán mà tôi từng cho là vô lý… lại hóa ra là một nỗi sợ thầm lặng của bà.