Bí Mật Trong Chiếc Két Sắt
Tôi tên Hương, một cô gái quê lên thành phố lấy chồng. Cuộc hôn nhân của tôi với Tuấn bắt đầu từ những lời hứa hẹn ngọt ngào, nhưng nhanh chóng biến thành địa ngục trần gian. Tuấn là con trai duy nhất của một gia đình kinh doanh bất động sản, giàu có nhưng keo kiệt đến mức bệnh hoạn. Bà nội chồng tôi, bà Mai, là “nữ hoàng” của sự tính toán, luôn miệng nói “tiền bạc là máu thịt, phải giữ chặt”. Tôi, từ một cô vợ hiền lành, dần trở thành osin không lương trong nhà họ. Làm việc quần quật từ sáng đến tối, nhưng đổi lại chỉ là những lời chì chiết, coi thường vì xuất thân nghèo khó.
Mọi thứ vẫn lầm lũi trôi qua cho đến cái đêm định mệnh ấy. Bố tôi gọi điện, giọng yếu ớt: “Hương ơi, bố đau ngực lắm, khó thở…” Tôi hoảng hốt lao về quê, đưa bố lên bệnh viện tỉnh. Bác sĩ chẩn đoán nhồi máu cơ tim cấp, cần phẫu thuật ngay lập tức. Chi phí? Hơn 200 triệu đồng. Tim tôi thắt lại. Bố tôi chỉ là nông dân, cả đời cày cuốc, lấy đâu ra số tiền khổng lồ ấy? Tôi gọi cho Tuấn, van xin: “Anh ơi, bố em nguy kịch rồi. Anh cho em vay tạm, em sẽ làm việc trả dần.”
Tuấn im lặng một lúc, rồi lạnh lùng: “200 triệu? Em đùa à? Nhà anh giàu thật, nhưng tiền không phải lá cây. Bố em già rồi, phẫu thuật lỡ có sao thì sao? Hay là đưa về nhà chăm sóc, tiết kiệm hơn.” Tôi khóc nức nở: “Anh, bố em sắp chết! Anh là chồng em cơ mà!” Nhưng Tuấn vẫn mặc cả: “Thôi được, anh cho 50 triệu thôi. Còn lại em tự lo. Đừng có ỷ lại nhà chồng.” Bà Mai nghe tin, còn chen vào: “Con dâu gì mà suốt ngày đòi tiền. Nhà tao cho mày ăn ở đã là may rồi. Bố mày bệnh, tự mà lo, đừng kéo nhà tao vào.”
Tôi tuyệt vọng. Gia đình chồng giàu có, tài sản hàng trăm tỷ, nhưng họ coi viện phí cho bố tôi như miếng thịt thừa. Tuấn thậm chí còn tính toán: “Em bán cái vòng vàng cưới đi, được vài chục triệu. Còn thiếu thì vay mượn bạn bè.” Tôi quỳ xuống van xin bà Mai, nhưng bà ta hất tay: “Tao không phải ngân hàng. Mày về mà tự xoay sở.” Đêm ấy, tôi ngồi bên giường bệnh bố, nước mắt rơi lã chã. Bố nắm tay tôi: “Con ơi, đừng khóc. Bố… bố có lỗi với con.” Tôi không hiểu, nhưng bố thiếp đi mất. Cuộc đời tôi lúc ấy như rơi vào ngõ cụt tối tăm. Tôi nghĩ, thôi rồi, mình sẽ mất bố, mất tất cả.
Sáng hôm sau, khi tôi đang chạy vạy vay nóng lãi cao, chuông điện thoại reo. Số lạ. Giọng một người đàn ông trung niên: “Chào cô Hương, tôi là luật sư Nam, đại diện cho ông Lê Văn Thành. Ông ấy đã qua đời cách đây một tháng, và ông ấy là… bố ruột của cô.” Tôi sững sờ: “Bác nói gì? Bố tôi đang nằm viện kia mà!” Luật sư giải thích: “Không, ông Thành là bố đẻ của cô. Ông ấy để lại di chúc, và yêu cầu tôi liên lạc khi có biến cố lớn trong đời cô. Hãy đến văn phòng tôi ngay, có chiếc két sắt ông ấy gửi gắm.”
Tôi lao đến văn phòng luật sư như kẻ mất hồn. Ông Nam mở chiếc két sắt cũ kỹ, bên trong là một chồng giấy tờ, ảnh cũ, và một cuốn sổ tay. Tôi lật giở, tay run run. Hóa ra, bố nuôi của tôi – người đang nằm viện – không phải bố ruột. Ông ấy là người bạn thân của ông Thành, một đại gia bất động sản đã mất tích cách đây 20 năm. Ông Thành bị gia đình nhà chồng tôi – chính là gia đình Tuấn – lừa đảo, giết hại để chiếm đoạt khối tài sản khổng lồ. Bà Mai, mẹ chồng tôi, chính là em gái ruột của ông Thành, nhưng bà ta đã cấu kết với anh rể (bố chồng tôi) để đầu độc ông Thành, giả mạo di chúc, và cướp hết tài sản. Tôi, con gái ông Thành từ mối tình vụng trộm với một người phụ nữ quê, được ông bí mật gửi gắm cho bạn thân nuôi dưỡng.
Twist lớn nhất: Tuấn, chồng tôi, biết hết sự thật! Trong cuốn sổ tay, ông Thành ghi rõ: “Tuấn, thằng cháu họ, đã giúp bà Mai che giấu chứng cứ. Nó biết tao còn sống khi bị chôn, nhưng im lặng để đổi lấy phần tài sản.” Tim tôi như vỡ vụn. Hóa ra, Tuấn không chỉ keo kiệt, mà còn là kẻ đồng lõa giết người. Di chúc thật sự của ông Thành: Tôi thừa kế toàn bộ tài sản bị cướp đoạt, nay trị giá hơn 500 tỷ đồng, bao gồm cổ phần công ty, đất đai, và vàng bạc.
Tôi không còn là “cô vợ yếu đuối” nữa. Nước mắt khô cạn, thay vào đó là ngọn lửa căm hận. Tôi trả viện phí cho bố nuôi ngay lập tức, đưa ông về thành phố chăm sóc tốt nhất. Rồi, tôi bắt đầu cuộc phản công. Đầu tiên, tôi thuê luật sư riêng, lật lại vụ án cũ. Các giấy tờ trong két sắt là bằng chứng sắt đá: biên bản khám nghiệm tử thi giả mạo, hợp đồng chuyển nhượng đất đai bất hợp pháp, và thậm chí là đoạn ghi âm Tuấn thừa nhận với bà Mai: “Bà ơi, nếu bí mật lộ, nhà mình tiêu tan.”
Tôi bí mật gặp Tuấn, giả vờ van xin tiền lần cuối. Hắn cười khẩy: “Em giờ khôn rồi hả? Thôi, anh cho thêm 20 triệu, nhưng phải ký giấy ly hôn.” Tôi cười lạnh: “Không cần. Anh sẽ mất hết.” Tôi nộp đơn kiện, công khai mọi thứ lên mạng xã hội. Bài viết của tôi lan truyền chóng mặt: “Chồng tôi mặc cả viện phí bố vợ từng đồng, nhưng hắn là kẻ giết người cướp tài sản!” Với bằng chứng, dư luận dậy sóng. Bà Mai hoảng loạn, gọi tôi: “Mày đừng làm loạn! Tao cho mày tiền, im đi!” Nhưng muộn rồi.
Tòa án mở phiên. Tuấn và bà Mai bị bắt tại chỗ vì tội giết người và lừa đảo. Tuấn khóc lóc van xin: “Hương, anh sai rồi, tha cho anh!” Tôi nhìn hắn, lạnh lùng: “Anh từng mặc cả mạng sống bố tôi. Giờ, anh trả giá đi.”