Hai mươi năm trước, bố tôi từng một mực chối bỏ mẹ con tôi để cưới con gái của vị đại gia giàu nhất làng. Ngày ông ta ký giấy bỏ mẹ, tôi còn bé, đứng ở ngõ nhìn theo dáng lưng ông đi mà khắc sâu nỗi hận.
Mẹ ôm tôi mà khóc suốt, vừa làm cha vừa làm mẹ, chắt chiu nuôi tôi khôn lớn. Tôi tự hứa: “Đời này sẽ không bao giờ cần đến ông.”
Thế rồi số phận trớ trêu, hai mươi năm sau, khi trong người mang trọng bệnh, bố tôi lặng lẽ tìm về, quỳ trước cửa nhà xin mẹ cho nhận lại tôi để “phụng dưỡng những ngày cuối đời”.
Mẹ tôi sững sờ, còn tôi thì mỉm cười đon đả gật đầu:
“Con đồng ý. Con sẽ lo cho bố chu đáo.”
Cả làng xôn xao khen tôi hiếu thảo, bao dung. Bố cũng an lòng, giao hẳn cho tôi sổ đỏ căn biệt thự cùng ít tài sản còn lại, miệng không ngừng dặn dò:
“Bố chỉ tin mỗi con. Chỉ có con mới lo cho bố lúc cuối đời.”
Nhưng chẳng ai biết, đằng sau nụ cười điềm tĩnh của tôi là ngọn lửa hận thù âm ỉ. Tôi đã chờ cơ hội này… 20 năm rồi.
Và đúng một tháng sau, ngày bố đang nằm trên giường bệnh, cả vợ lẽ cùng họ hàng kéo đến tranh giành tài sản. Tôi thản nhiên đặt trước mặt họ tập hồ sơ dày cộp — chính là toàn bộ giấy tờ nợ nần, sổ đỏ và căn nhà ông đã tự tay ký chuyển nhượng cho tôi ngay sau khi trở về.
Mọi người chết lặng, còn ông thì mặt tái mét, run rẩy nhìn tôi. Tôi cúi xuống, thì thầm bên tai ông, giọng lạnh như băng:
“Ngày xưa bố bỏ mẹ con tôi để chạy theo giàu sang, hôm nay con chỉ đang trả lại bố cái cảm giác bị bỏ rơi thôi.”
Cả căn phòng nổ tung trong tiếng khóc, còn tôi lặng lẽ quay lưng đi, lòng dửng dưng nhưng cũng nặng trĩu.