×
×

Chồng tự ý đem sổ tiết kiệm 200 triệu cho em trai chồng v/ay trả n/ợ mà không hỏi ý kiến tôi, đến lúc con tôi đi viện thì không có lấy 1 đồng, nhà chú út lại không chịu trả

Tối hôm đó, con trai tôi sốt cao đến co giật, bác sĩ yêu cầu nhập viện gấp. Tôi vội vàng chạy về nhà lấy tiền, mở tủ tìm quyển sổ tiết kiệm 200 triệu – số tiền vợ chồng tôi dành dụm suốt 5 năm. Nhưng ngăn tủ trống trơn.

Tôi hoảng hốt gọi cho chồng. Anh ấp úng:

À… cái sổ… anh đưa cho thằng út mượn rồi, nó đang kẹt nợ…

Tôi chết lặng. Giọng tôi run lên vì tức giận:

Cái gì? Anh dám đem hết tiền dành cho con đi viện, tiền mồ hôi công sức của chúng ta, mà không hỏi tôi lấy một lời?

Anh cúi đầu, giọng lí nhí:

Nó hứa sẽ trả sớm, anh cũng nghĩ chỉ giúp chút thôi…

Tôi gào lên giữa hành lang bệnh viện:

Giúp chút ư? 200 triệu là “chút” à? Con mình nằm kia, từng phút từng giây cần tiền chữa trị, mà anh coi mạng sống con không bằng nợ nần của em trai anh sao?

Nhờ sự giúp đỡ khẩn cấp từ bố mẹ đẻ, tôi mới xoay được tiền tạm ứng viện phí. Nhưng nỗi nhục nhã, tủi hờn dâng đầy trong lòng.

Hôm sau, tôi cùng chồng sang nhà chú út. Anh ta ngồi rung đùi, mặt tỉnh bơ:

Chị làm gì căng thế, em nợ nhiều chỗ, chưa xoay được thì chịu thôi. Khi nào có em trả, chứ giờ em chịu.

Tôi sững sờ, còn chồng tôi thì chỉ ấp úng:

Thôi em, từ từ rồi nó trả…

Tôi nhìn hai anh em họ, máu nóng dồn lên tận óc:

Được. Anh coi trọng em trai hơn vợ con thì tự mà lo. Còn tôi, nếu con tôi có mệnh hệ gì vì thiếu tiền thuốc, thì đừng trách tôi làm lớn chuyện này.

Tôi đứng dậy bỏ về, nước mắt trào ra. Trong đầu chỉ còn một ý nghĩ: Hoặc chồng tôi lấy lại được tiền, hoặc tôi sẽ không còn gọi anh ta là chồng thêm một ngày nào nữa.

Đêm đó, tôi ngồi bên giường bệnh của con, nghe tiếng máy đo nhịp tim kêu “tít tít” mà lòng quặn thắt. Nhìn đứa bé nằm thiêm thiếp, tôi càng căm phẫn hơn với sự nhu nhược của chồng và sự trơ tráo của chú út.

Sáng hôm sau, tôi quyết định không thể ngồi im. Tôi cầm điện thoại gọi thẳng cho chú út:

Tôi nói lần cuối, trong ba ngày, nếu anh không trả lại tiền, tôi sẽ đến tận công ty, tận xóm của anh mà nói hết cho mọi người biết anh đã lấy tiền của cháu đi viện mà vẫn thản nhiên rung đùi. Anh thử xem còn ngẩng mặt nổi không.

Đầu dây bên kia, anh ta cười khẩy:

Chị cứ làm, tôi chả sợ. Tiền thì tôi chưa có, thích thì đi kiện!

Tôi gằn giọng:

Được. Nếu anh đã thách, tôi sẽ cho anh biết tôi không chỉ biết khóc đâu.

Chiều hôm đó, tôi hẹn mẹ chồng và mấy anh chị em họ hàng về họp. Giữa đám đông, tôi đặt thẳng vấn đề:

Đây là giấy rút sổ tiết kiệm 200 triệu, chồng tôi ký giao cho chú út. Tiền này là tài sản chung vợ chồng, không hề có sự đồng ý của tôi. Giờ con tôi nằm viện, cần tiền gấp mà chú út lại trốn tránh. Tôi hỏi cả nhà, công bằng ở đâu?

Cả họ im lặng, chỉ có mẹ chồng lấp liếm:

Thôi thì em út khó khăn, các con đừng làm to chuyện…

Tôi cắt lời, nước mắt chảy dài nhưng giọng dứt khoát:

Nếu mẹ thương con út như thế, xin mẹ bỏ tiền trả thay. Còn không, tôi sẽ viết đơn kiện ra toà, để pháp luật phân xử. Đừng ai trách tôi tuyệt tình, vì mạng sống con tôi không thể đem ra mặc cả.

Cả căn phòng rơi vào im phăng phắc. Chồng tôi cúi gằm, không dám ngẩng mặt. Còn chú út thì tái mét, mồ hôi túa ra, lắp bắp:

Chị… chị định làm thật à?

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta:

Tôi chưa bao giờ nói chơi.

Thấy thái độ cứng rắn của tôi, cả họ bắt đầu xì xào. Một bác họ đứng lên, chỉ thẳng vào mặt chú út:

Cậu ăn nói thế mà được à? Cháu nó đang nằm viện, vợ chồng nó dành dụm bao năm, cậu lấy hết tiền rồi giờ còn dám ngồi đây cười khẩy? Nếu không trả, tôi cũng sẽ không để yên!

Áp lực từ họ hàng đổ dồn, chú út bủn rủn chân tay. Cuối cùng anh ta ấp úng:

Em… em sẽ xoay. Cho em một tuần…

Tôi lạnh lùng đáp:

Ba ngày. Không một ngày nào hơn. Nếu không, tôi gửi đơn thẳng lên công an và toà án.

Nói rồi tôi bế con rời đi, không ngoái đầu lại.

Ba ngày sau, như đã hẹn, chú út run rẩy mang tiền đến bệnh viện, dúi vào tay chồng tôi. Tôi cầm lấy, nhìn thẳng vào mắt cả hai anh em:

Đây không phải chuyện tiền bạc. Đây là bài học cho cả hai người. Một người thì tham lam, một người thì nhu nhược. Nhưng từ nay, đừng mong đụng đến đồng tiền nào mà không có chữ ký của tôi.

Chồng tôi cúi gằm, nước mắt rưng rưng:

Anh biết lỗi rồi… Chỉ xin em cho cơ hội để sửa…

Tôi nhìn anh thật lâu, rồi khẽ nói:

Tôi không cần lời xin lỗi. Tôi cần một người chồng biết bảo vệ vợ con, không phải bảo vệ cái danh “anh trai”. Nếu anh còn lặp lại, thì cho dù có xin quỳ gối, tôi cũng sẽ dắt con ra đi, không ngoảnh lại.

Anh sững người, rồi gật đầu, như hiểu rằng sự nhẫn nhịn của tôi đã đến giới hạn cuối cùng.

Trong căn phòng bệnh trắng toát, con tôi khẽ mở mắt gọi “mẹ”… Tôi ôm con vào lòng, nước mắt chảy dài, vừa thương con, vừa thấy mình đã mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News