Nhà tôi hôm đó rộn ràng vì chồng mời bạn bè: 6 gia đình, tất cả đều đến tay không. Tôi vội vàng đi siêu thị mua 2 quả dưa hấu, vài cân nhãn, măng cụt, vừa kịp bày lên bàn. Bọn trẻ con ăn hết, người lớn cười nói rôm rả. Nhưng sau bữa cơm, tuyệt nhiên không ai ngỏ ý giúp dọn dẹp. Chồng tôi thì lăn ra ngủ, còn tôi, một mình gom rác, rửa bát tới tận nửa đêm.
Sáng hôm sau, tôi nói thẳng với chồng:
– “Lần sau, muốn mời bạn anh ra quán. Ở nhà, em sẽ không tiếp thêm ai nữa.”
Chồng im lặng, nhưng tôi quyết định làm một chuyện bất ngờ: hôm ấy, tôi nhắn nhóm chat của 6 gia đình:
– “Cảm ơn mọi người đã tới chơi hôm qua. Vì bận, tôi không kịp chuẩn bị đồ uống và hoa quả, nên mọi người chỉ cần đến tay không là được. Nhưng từ lần sau, xin vui lòng đóng góp một món nhỏ để mọi việc đỡ nặng nhọc cho chủ nhà. Cảm ơn cả nhà!”
Chỉ ít phút sau, các tin nhắn trả lời ào ào, ai cũng hứa sẽ “chuẩn bị đầy đủ” nếu tới lần sau, còn một vài người… thẳng thừng xin lỗi vì “không ngờ hôm qua bất tiện cho chủ nhà”.
Tôi mỉm cười: không la hét, không xỉ vả, chỉ cần lời nhắc tinh tế cũng đủ khiến họ nhận ra mình đã xem thường.
Kết thúc bất ngờ: chồng tôi nhìn tôi, cười nửa miệng:
– “Em thật biết cách làm cho mọi người sợ hãi mà vẫn giữ lễ phép nhỉ.”
Từ đó, không ai dám đến tay không nữa, còn tôi thì tự thấy nhẹ nhõm vì đã đặt ra ranh giới của sự tôn trọng một cách tinh tế.