Trời quê chiều tà, ánh hoàng hôn đỏ rực trải dài trên những triền đồi xanh mướt. Ông Hùng, một người nông dân già với khuôn mặt khắc khổ, đứng lặng bên cây sâm núi quý giá mà ông đã tìm được sau bao tháng ngày lặn lội trên rừng. Cây sâm ấy, to bằng cổ tay, rễ tua tủa như những mạch sống bền bỉ, là báu vật ông cất công ngâm vào bình rượu gạo nếp do chính tay vợ ông chưng cất. Ông Hùng gói bình rượu cẩn thận trong tấm vải lanh, lòng đầy háo hức. Ông chuẩn bị mang món quà này đến nhà thông gia, gia đình của con rể Minh, nhân dịp lễ cúng tổ tiên. Ông muốn gửi gắm chút lòng thành từ quê nghèo đến con gái Mai, người đã theo chồng về thành phố được ba năm.
Mai, con gái ông Hùng, là niềm tự hào của cả làng. Cô học giỏi, xinh đẹp, và giờ là một nhân viên văn phòng ở thành phố. Minh, chồng Mai, là con trai của một gia đình khá giả, nhưng mẹ Minh, bà Liên, lại nổi tiếng khó tính, luôn tự hào về sự tinh tế và giàu có của mình. Ông Hùng biết nhà thông gia không ưa những thứ “quê mùa”, nhưng ông tin rằng bình rượu sâm núi, thứ quý giá nhất ông có, sẽ khiến họ trân trọng tấm lòng của một người cha.
Đường từ quê lên thành phố dài hơn tám tiếng, ông Hùng ôm khư khư bình rượu, cẩn thận như ôm một đứa cháu nhỏ. Đến căn biệt thự sang trọng của nhà Minh, ông choáng ngợp trước cổng sắt chạm khắc và khu vườn hoa hồng đỏ thắm. Mai ra đón bố, ánh mắt vừa vui vừa lo. “Bố mang gì thế?” cô hỏi. Ông Hùng cười, nếp nhăn trên mặt giãn ra: “Rượu sâm núi, bố ngâm từ cây sâm quý trên rừng. Mang biếu thông gia, để cả nhà uống cho khỏe.”
Buổi tối, gia đình nhà Minh quây quần chuẩn bị lễ cúng tổ tiên. Ông Hùng trịnh trọng đặt bình rượu lên bàn, khoe: “Đây là rượu sâm núi, tôi ngâm từ cây sâm tìm được trên đỉnh núi cao. Rượu này tốt cho sức khỏe, quý lắm, cả nhà uống thử nhé.” Bà Liên, mẹ Minh, liếc nhìn bình rượu, rồi nở nụ cười nhạt: “Rượu quê à? Nhà tôi không uống mấy thứ rẻ tiền này đâu, anh Hùng. Để ở góc bếp đi, chắc người giúp việc dùng được.” Anh em họ của Minh cũng cười mỉa: “Ông mang cả bình rượu thế này lên, nặng nhọc quá. Nhà cháu có rượu ngoại đầy tủ, để cháu lấy cho ông uống thử.”
Mai cúi đầu, tay siết chặt. Cô thấy bố mình lặng đi, ánh mắt buồn bã nhưng vẫn cố cười: “Dạ, tôi chỉ muốn biếu chút quà quê thôi, không có ý gì.” Không khí trở nên ngột ngạt. Ông Hùng lặng lẽ ngồi vào góc, còn Mai cảm giác như trái tim mình bị bóp nghẹt. Cô biết bố đã trèo đèo lội suối, mất bao công sức để có cây sâm ấy, vậy mà chỉ nhận được sự khinh miệt.
Tối đó, Mai không ngủ được. Cô ngồi bên bố, nghe ông kể lại những ngày tháng lặn lội trên rừng, những đêm lạnh giá để tìm cây sâm quý. “Bố chỉ muốn con hạnh phúc, muốn nhà chồng con quý con hơn,” ông Hùng nói, giọng trầm buồn. Mai ôm bố, mắt cay xè: “Con sẽ làm họ hiểu, bố đừng lo.”
Sáng hôm sau, trước khi lễ cúng tổ tiên bắt đầu, Mai lặng lẽ vào bếp. Cô lấy bình rượu sâm núi, rót một ít ra ly thủy tinh, đặt lên bàn thờ cùng các món cúng khác. Cô còn chuẩn bị một khay nhỏ, bày những ly rượu sâm nhỏ xinh, đặt cạnh các món ăn sang trọng mà nhà Minh chuẩn bị – từ tôm hùm đến bò Wagyu. Khi cả nhà quây quần, Mai mỉm cười, nói: “Hôm nay, con xin phép thắp hương cúng tổ tiên bằng bình rượu sâm núi của bố con. Rượu này không chỉ là quà, mà là cả tấm lòng của bố dành cho gia đình mình. Mọi người uống thử một ly nhé, để cảm nhận hương vị quê nhà.”
Bà Liên nhíu mày, định phản đối, nhưng thấy ánh mắt kiên định của Mai, bà đành im lặng. Cả nhà nâng ly, nếm thử rượu. Hương sâm thơm nồng, hòa quyện với vị ngọt thanh của rượu gạo, khiến ai nấy đều ngỡ ngàng. Ông nội Minh, người vốn khó tính, gật gù: “Rượu này… đặc biệt thật. Lâu lắm rồi tôi mới uống được thứ rượu thế này.” Ngay cả anh em họ Minh, vốn hay chế giễu, cũng phải thừa nhận: “Ngon hơn cả rượu ngoại nhập.”
Buổi lễ kết thúc, nhưng câu chuyện chưa dừng lại. Chiều hôm đó, Mai bật tivi, cố ý để kênh tin tức về thảo dược đang phát. Bản tin nói về một cây sâm núi hiếm, được tìm thấy ở vùng núi Tây Bắc, vừa bán đấu giá với giá 500 triệu đồng. Người dẫn chương trình nhấn mạnh: “Rượu ngâm từ những cây sâm như thế này không chỉ là thức uống, mà là dược liệu quý, có thể chữa nhiều bệnh và tăng cường sức khỏe.” Hình ảnh cây sâm trên màn hình giống hệt cây sâm trong bình rượu của ông Hùng.
Bà Liên sững sờ, ly rượu trên tay rơi xuống bàn. Cô em gái Minh, Lan, há hốc miệng: “Cái này… giống bình rượu bác Hùng mang đến!” Ông nội Minh quay sang Mai, hỏi: “Có đúng là cây sâm đó không, cháu?” Mai gật đầu, giọng bình thản: “Dạ, đúng ạ. Bố cháu mất ba tháng trời trên núi để tìm được cây sâm này. Cháu không mang nó đến để khoe giá trị, mà để gửi gắm tấm lòng của bố.”
Bà Liên tái mặt, lặng lẽ đứng dậy, lấy bình rượu từ góc bếp, đặt lại lên bàn. Bà nhìn ông Hùng, giọng run run: “Anh Hùng, tôi xin lỗi. Tôi không biết bình rượu này quý đến vậy. Tôi đã sai khi nói những lời không phải.” Ông Hùng chỉ cười hiền: “Không sao đâu, chị Liên. Tôi chỉ mong nhà mình hòa thuận, con Mai được hạnh phúc.”
Nhưng cú twist bất ngờ đến khi Mai lấy từ túi xách ra một cuốn sổ nhỏ, được bọc cẩn thận trong vải lanh. Đó là nhật ký của ông Hùng, ghi lại hành trình tìm sâm. Một đoạn viết khiến cả nhà lặng đi:
“Ngày 17 tháng 3, trời mưa to, suýt ngã ở vách đá. Nhưng nghĩ đến con Mai, nghĩ đến ngày nó về nhà chồng mà bố không có gì tặng, tôi lại cố. Cây sâm này không chỉ là rượu, mà là lời hứa của tôi với tổ tiên nhà thônggia, rằng tôi sẽ làm tất cả để con gái mình được yêu thương.”
Bà Liên bật khóc. Bà nhận ra, không chỉ đã coi thường món quà, mà còn vô tình làm tổn thương một người cha đã hy sinh cả sức khỏe để mang đến điều tốt đẹp nhất cho con. Bà nắm tay Mai, nói: “Mai, mẹ xin lỗi. Con và bố con đã dạy mẹ một bài học lớn.”
Từ đó, gia đình Minh thay đổi. Bà Liên trở nên gần gũi hơn, thường xuyên hỏi ông Hùng về cách ngâm rượu, cách trồng cây. Cô em gái Lan, vốn kiêu kỳ, bắt đầu học nấu các món quê từ Mai. Ông nội Minh thậm chí đề nghị đặt bình rượu sâm núi lên bàn thờ tổ tiên mỗi dịp lễ, như một cách tri ân tấm lòng của ông Hùng.
Mỗi năm, ông Hùng lại mang lên một bình rượu mới, và cả nhà Minh đón nhận nó như một báu vật. Mai, với sự khéo léo và tấm lòng, đã biến món quà quê mùa thành cầu nối giữa hai gia đình, giữa sự giản dị và hào nhoáng. Dưới ánh đèn ấm áp của căn biệt thự, bình rượu sâm núi lấp lánh, như kể lại câu chuyện về tình thân, sự thấu hiểu, và sức mạnh của những điều giản dị nhất.