×
×

Chi tiêu gia đình với 25 triệu/tháng: Chồng trách vợ ho/a/ng nhưng một lúc chồng cho em chồng hẳn 20 triệu mua sắm

Tôi lấy anh ba năm. Thu nhập của hai vợ chồng cộng lại khoảng 30 triệu, trừ đi các khoản cố định như tiền thuê nhà, điện nước, gửi con… thì còn tầm 25 triệu để chi tiêu sinh hoạt mỗi tháng.

Tôi không dám mua sắm gì cho bản thân, đồ của con cũng cố gắng săn sale, tính toán từng đồng từng cắc. Vậy mà cứ đến cuối tháng, chồng lại thở dài, trách tôi chi tiêu hoang phí, hỏi sao lương tháng nào cũng “đội nón ra đi”, còn dọa tháng sau sẽ giữ thẻ ngân hàng để anh tự quản lý.

Tôi tức tủi, mở bảng chi tiêu đã ghi chép cẩn thận ra cho anh xem. Mỗi món đều được cân đo đong đếm rõ ràng. Anh im lặng, không nói gì thêm. Tôi tưởng vậy là ổn.

Nhưng không ngờ, chỉ vài hôm sau, tôi vô tình thấy tin nhắn chuyển khoản trên điện thoại anh. 20 triệu – gửi cho em gái ruột, ghi chú: “Mua sắm với bạn cho vui, thích gì thì lấy, anh lo được.”

Tôi chết lặng. Không phải vì số tiền, mà vì cái cách anh đối xử với tôi.

Tôi – người vợ gắn bó, chia sẻ từng bữa ăn giấc ngủ, gồng gánh lo từng hộp sữa cho con, lại bị gắn mác “hoang”, trong khi em gái anh – người vẫn đang đi học, không làm ra đồng nào – lại được cho thẳng 20 triệu chỉ để “mua sắm với bạn cho vui”?

Tối đó, tôi không nấu cơm. Tôi đưa tờ giấy ghi chi tiêu cho anh, rồi đặt bên cạnh là tin nhắn chuyển khoản. Tôi hỏi một câu:

“Với anh, tiền chi tiêu cho gia đình là hoang phí, còn tiền cho em gái là hiếu nghĩa?”

Anh nhìn tôi, ấp úng không nói được câu nào. Tôi cũng không đợi câu trả lời. Vì câu trả lời nằm ở hành động của anh – rõ ràng như 20 triệu trong một cái chớp mắt.

Tôi tưởng chuyện sẽ dừng lại sau buổi tối im lặng hôm đó. Chồng tôi biết mình sai, cũng không nhắc gì đến chuyện “vợ hoang” nữa. Nhưng tôi đã lầm.

Ba tháng sau, vào một buổi tối đang ăn cơm, điện thoại anh rung liên tục. Anh nhăn mặt, rồi xin phép đứng dậy ra ban công nghe điện. Tôi cũng không để tâm, cho đến khi anh vào lại bàn ăn với vẻ mặt nặng trĩu.

“Em gái anh… nợ người ta gần 120 triệu. Vay mượn linh tinh, giờ bị đòi ráo riết. Nó khóc lóc xin anh giúp.”

Tôi buông đũa. Cảm giác cơm vừa ăn xong đang trào lên cổ họng.

“Em ấy tiêu gì ra số tiền ấy?”

“Đi du lịch với bạn, mua điện thoại, túi hiệu. Rồi còn vay nóng lãi suất cao nữa. Bây giờ thì cuống lên.”

Tôi im lặng một lúc. Rồi hỏi:

“Và anh tính làm gì?”

Anh ngập ngừng một chút rồi…

“Anh… chắc phải trả giùm nó. Không thì nó bị bọn cho vay quậy phá, phiền cả gia đình.”

Tôi bật cười. Cười mà nước mắt ứa ra.

“25 triệu một tháng nuôi cả gia đình anh cho là hoang, nhưng 120 triệu ném vào cái hố không đáy thì anh thấy hợp lý?”

Anh gằn giọng:

“Dù gì nó cũng là em gái anh. Máu mủ. Em đừng ích kỷ như vậy!”

Câu “ích kỷ” như cái tát văng thẳng vào mặt tôi. Tôi – người vợ đã hy sinh từng đồng bạc, người mẹ thức đêm trông con để chồng yên giấc, nay lại bị gọi là ích kỷ vì không muốn trả nợ thay một kẻ ăn chơi?

Tối đó, tôi viết sẵn lá đơn ly hôn, không phải vì 120 triệu, mà vì tôi không thể sống với một người đàn ông phân biệt rạch ròi giữa “vợ” và “gia đình máu mủ của anh”, người sẵn sàng hy sinh tổ ấm để chiều chuộng sự vô trách nhiệm của em gái mình.

Anh có thể trả nợ giúp em, nhưng giá phải trả là mất đi người vợ từng sẵn lòng sống tiết kiệm cả đời vì chồng con.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News