×
×

Con dâu đem bộ bát sứ men lam của bà ngoại tặng, cả nhà chồng bảo là “đồ c;ũ mố/c me/o”. Hôm sau, trên bản tin, bộ sứ ấy được đấu giá hàng trăm triệu, mẹ chồng t//ái m//ặt

Trong căn nhà nhỏ ven làng, nơi ánh trăng bàng bạc len qua kẽ lá, Thảo ngồi lặng lẽ bên chiếc bàn gỗ cũ, nâng niu từng chiếc bát sứ men lam. Những chiếc bát ấy không chỉ là vật dụng, mà là di sản của bà ngoại cô, người đã dành cả đời để gìn giữ chúng. Mỗi chiếc bát đều mang hoa văn rồng phượng tinh xảo, màu men lam phai nhạt theo năm tháng, nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp cổ kính. Thảo cẩn thận gói chúng vào chiếc khăn lụa, chuẩn bị mang đến nhà chồng – gia đình của Tuấn, người cô sắp cưới. Cô muốn bộ bát này sẽ là món quà ra mắt, không chỉ để bày tỏ lòng thành, mà còn để gửi gắm câu chuyện về bà ngoại, người phụ nữ kiên cường đã nuôi cô lớn lên.

Thảo lớn lên trong vòng tay bà ngoại, ở một ngôi làng nghèo nơi đồng lúa mênh mông. Bà ngoại cô, bà Lan, từng kể rằng bộ bát sứ men lam là kỷ vật từ thời cụ cố, được truyền qua ba thế hệ. “Con giữ lấy, đừng để mất,” bà Lan dặn trước khi qua đời, “Nó không chỉ là bát, mà là cả một câu chuyện.” Thảo luôn trân trọng lời dặn ấy, và khi chuẩn bị ra mắt nhà Tuấn, cô nghĩ không gì ý nghĩa hơn món quà này.

Nhà Tuấn nằm ở khu phố sang trọng của thành phố, với những bức tường trắng lấp lánh ánh đèn chùm. Mẹ Tuấn, bà Hường, là một người phụ nữ sắc sảo, luôn tự hào về gia thế và sự tinh tế của mình. Khi Thảo bước vào, ôm khư khư chiếc hộp gỗ chứa bộ bát sứ, cô hồi hộp nhưng đầy tự tin. Cô nhẹ nhàng mở hộp, đặt từng chiếc bát lên bàn, nói: “Dạ, đây là bộ bát sứ men lam của bà ngoại cháu để lại. Cháu mang tặng bác, mong cả nhà mình dùng để nhớ về những điều giản dị mà quý giá.”

Bà Hường liếc nhìn bộ bát, rồi khẽ nhíu mày. “Bát cũ thế này à? Nhìn mốc meo, chẳng hợp với nhà bác chút nào,” bà nói, giọng lạnh lùng. Cô em gái Tuấn, My, cười khúc khích: “Chị Thảo, nhà em dùng bát nhập từ Ý cơ, mấy đồ này… quê quá!” Ông Tùng, bố Tuấn, cũng gật gù: “Cảm ơn ý tốt của cháu, nhưng nhà bác không dùng đồ cũ đâu.” Thảo cảm thấy máu nóng dồn lên mặt, nhưng cô cố giữ bình tĩnh, chỉ mỉm cười gượng: “Dạ, cháu chỉ muốn tặng chút kỷ vật thôi ạ.” Tuấn, ngồi bên cạnh, nắm tay cô an ủi, nhưng ánh mắt anh cũng lộ rõ sự lúng túng.

Bộ bát được cất vào góc phòng, chẳng ai đoái hoài. Buổi ra mắt trôi qua trong không khí nặng nề. Thảo về phòng, lòng nặng trĩu. Cô nghĩ về bà ngoại, về những ngày hai bà cháu ngồi ăn cơm bên mâm tre, dùng chính những chiếc bát ấy. “Bà ơi, cháu xin lỗi,” Thảo thì thầm, mắt cay xè. Cô cảm thấy như đã phụ lòng bà.

Hôm sau, Thảo và Tuấn ở lại nhà để chuẩn bị cho tiệc đính hôn. Cả nhà đang ăn sáng thì tivi bật lên, phát bản tin về một buổi đấu giá cổ vật. Người dẫn chương trình hào hứng nói về một bộ bát sứ men lam thời Lê Sơ, được định giá khởi điểm tới 300 triệu đồng. Hình ảnh bộ bát hiện lên trên màn hình – những hoa văn rồng phượng, màu men lam đặc trưng, giống hệt bộ bát Thảo mang đến. Bà Hường đang uống cà phê, suýt sặc, ly cà phê trên tay run rẩy. Ông Tùng há hốc miệng, còn My thì thốt lên: “Ơ, giống bộ bát chị Thảo mang đến hôm qua kìa!”

Thảo lặng lẽ nhìn màn hình, tim đập thình thịch. Cô biết bộ bát của bà ngoại quý giá, nhưng không ngờ nó lại có giá trị lớn đến vậy. Tuấn quay sang cô, hỏi nhỏ: “Thảo, có phải bộ bát đó không?” Thảo gật đầu, giọng bình thản: “Dạ, đúng là bộ bát của bà ngoại cháu. Cháu không biết giá trị tiền bạc của nó, chỉ biết nó là kỷ vật bà để lại.”

Bà Hường tái mặt, vội chạy ra góc phòng lấy hộp bát, mở ra kiểm tra. Bà nhìn từng chiếc bát, rồi quay sang Thảo, giọng run run: “Thảo… bác… bác không biết. Bác xin lỗi vì đã nói những lời không phải.” My cúi đầu, lí nhí: “Chị Thảo, em xin lỗi. Em không nghĩ nó quý thế này.” Ông Tùng cũng lúng túng: “Cháu đừng giận, bác sai rồi.”

Thảo chỉ mỉm cười nhẹ: “Dạ, cháu không giận đâu. Cháu mang bộ bát này đến không phải vì giá trị tiền bạc, mà vì nó là kỷ niệm của bà ngoại cháu. Cháu chỉ mong cả nhà mình hiểu được tâm ý ấy.”

Không khí trong nhà trở nên ngượng ngùng. Tuấn, vốn trầm tính, đứng lên nói: “Thảo, em kể anh nghe về bộ bát này đi. Anh muốn hiểu hơn về bà ngoại em.” Thảo gật đầu, bắt đầu kể câu chuyện mà cô chưa từng chia sẻ với ai ngoài gia đình mình.

Bà Lan, bà ngoại Thảo, không chỉ là một người phụ nữ nông thôn bình thường. Thời trẻ, bà từng là người hầu trong một gia đình quan lại cuối triều Lê. Bộ bát sứ men lam này vốn là quà tặng của một vị quan cho gia đình bà, như một lời tri ân vì bà đã cứu con gái ông khỏi một trận hỏa hoạn. Bà Lan giữ bộ bát như báu vật, không phải vì giá trị vật chất, mà vì nó gắn liền với lòng tự hào của bà – một người phụ nữ quê mùa nhưng đã làm được điều phi thường. Khi bà qua đời, bà dặn Thảo rằng, nếu tìm được một gia đình tốt, hãy mang bộ bát này đến như một lời chúc phúc, để nhắc nhở rằng giá trị thật sự không nằm ở vẻ ngoài, mà ở ý nghĩa sâu xa.

Nhưng cú twist bất ngờ đến khi Thảo kể đến chi tiết cuối cùng. Cô lấy từ túi xách ra một mẩu giấy nhỏ, được gấp cẩn thận trong lớp lụa, giấu dưới đáy hộp bát. Đó là một bức thư tay của bà Lan, viết trước khi mất:

“Thảo, con giữ bộ bát này để tặng cho gia đình nhà chồng. Nếu họ trân trọng nó, con sẽ biết họ là người tốt. Nếu không, con hãy mang nó về, vì họ không xứng với lòng chân thành của con. Bà tin con sẽ tìm được hạnh phúc.”

Bà Hường bật khóc khi đọc lá thư. Bà nhận ra, không chỉ đã coi thường món quà của Thảo, mà còn vô tình làm tổn thương lòng tự hào của một người phụ nữ đã hy sinh cả đời vì gia đình. Bà nắm tay Thảo, nói trong nước mắt: “Bác xin lỗi. Bác đã sai khi chỉ nhìn bề ngoài. Con đúng là cô gái quý giá, và bác may mắn khi có con làm con dâu.”

Sau sự kiện ấy, gia đình Tuấn thay đổi hoàn toàn. Bà Hường không còn giữ vẻ kiêu kỳ, mà thường xuyên hỏi Thảo về những câu chuyện của bà Lan. Cô em gái My trở thành người bạn thân thiết của Thảo, hay xin cô kể về những ngày tháng ở làng quê. Bộ bát sứ men lam được đặt trang trọng trong tủ kính ở phòng khách, như một biểu tượng của sự thấu hiểu và hòa hợp.

Mỗi dịp lễ Tết, Thảo và Tuấn cùng về quê, mang theo những món quà nhỏ từ thành phố để tặng bà con. Bà Hường cũng xuống thăm, học cách làm bánh chưng, hái rau trong vườn, và dần yêu cái bình dị của cuộc sống quê. Bộ bát sứ men lam, dù không được dùng để ăn uống, lại trở thành cầu nối giữa hai thế giới – thành phố và làng quê, quá khứ và hiện tại.

Dưới ánh trăng sáng, Thảo đứng bên mộ bà ngoại, thì thầm: “Bà ơi, con đã làm đúng lời bà dặn. Con tìm được một gia đình biết trân trọng con, và cả bộ bát của bà nữa.” Gió nhẹ lùa qua, như mang theo nụ cười của bà Lan, hài lòng với hạnh phúc của cháu gái.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News