Tôi tức run cả người, nước mắt lưng tròng mà vẫn cố nuốt xuống, bước vào bếp nhìn cái nồi cá kho mà tôi ninh từ sáng sớm. Con cá trắm to tôi mua tận chợ, dậy từ 5 giờ để làm, kho liu riu bằng niêu đất cho thơm, mong bữa cơm cả nhà có chút đậm đà. Vậy mà khi vừa lên nhà dọn bát đũa, xuống dưới thì nồi chỉ còn lại phần nước vàng ươm, cá đã biến mất sạch trơn.
Em gái chồng vừa đi khuất, còn tươi cười ôm túi nilon bóng mỡ. Tôi uất quá, quay sang hỏi mẹ chồng:
– Mẹ, nồi cá con kho từ sáng đâu hết rồi ạ?
Bà thản nhiên, chẳng chút xấu hổ:
– Con Lan nó qua chơi thấy ngon thì mẹ bảo mang về cho nó. Có gì đâu, trong nhà cả mà. Thôi, con đi kho nồi mới đi.
Tôi nghẹn họng, tay run lên vì tức.
– Mẹ ơi, con kho để cả nhà ăn trưa nay, giờ gần 12 giờ rồi, làm sao mà kịp kho nồi mới? Cá cũng hết rồi, còn đâu mà làm nữa?
Mẹ chồng liếc tôi một cái, giọng gắt gỏng:
– Nhà này thiếu gì cá, không có thì đi mua. Con gái mẹ lâu lâu mới về, nó thèm thì cho nó, sao con làm to chuyện thế?
Tôi không còn chịu nổi, quay sang chồng cầu cứu thì anh ta chỉ thở dài:
– Có tí cá thôi mà, em làm gì căng thẳng thế. Đi chợ mua nấu lại đi, đừng nói nhiều, mất vui.
Tôi chết lặng. Cả buổi sáng tôi dậy sớm, vất vả chuẩn bị, vậy mà coi như không. Lại còn bị mắng vì dám trách. Nỗi uất nghẹn dâng lên tận cổ, tôi lặng lẽ cởi tạp dề, gấp lại đặt lên bàn, nhìn cả nhà lạnh lùng:
– Nếu mọi công sức của tôi chỉ để người khác tùy tiện lấy đi, thì từ nay tôi sẽ chẳng nấu thêm một bữa nào nữa. Ai muốn ăn thì tự lo.
Không ai ngờ tôi dám nói vậy, cả nhà sững sờ. Nhưng trong lòng tôi biết, nếu hôm nay tôi im lặng thì ngày mai sẽ còn nhiều “nồi cá kho” khác bị lấy đi, không bao giờ có hồi kết…
Không khí trong nhà chùng xuống hẳn sau câu nói của tôi. Chồng cau mày, quát lên:
– Em nói cái gì thế? Chuyện bé tí mà em cũng làm ầm ĩ, còn dọa không nấu cơm cho ai ăn? Em có còn coi mẹ và em gái anh ra gì không?
Tôi nhìn anh, cười nhạt:
– Bé tí? Anh thử xem mỗi ngày đi làm về, chẳng có bữa cơm nào ra hồn vì vợ chồng anh chỉ là “người ngoài” trong ngôi nhà này thì anh còn thấy bé tí không?
Mẹ chồng đập bàn chan chát, chỉ tay vào mặt tôi:
– Cô láo vừa thôi! Tôi nuôi con trai tôi lớn từng này, giờ cưới cô về lại dám chia rẽ anh em, chống đối mẹ chồng à? Cá kho thì có gì to tát, nó thèm thì cho nó, cô định tiếc mấy con cá với em gái chồng sao?
Tôi run run, vừa uất vừa tủi:
– Không phải tiếc vài con cá, mà là tiếc công sức và sự tôn trọng. Con làm cả buổi sáng, không ai hỏi một câu, lại còn bị coi như giúp việc. Con chịu không nổi nữa!
Chồng đứng phắt dậy, mặt đỏ bừng:
– Nếu thấy không chịu nổi thì cô đi về nhà mẹ đẻ cô mà sống. Ở đây, không ai bắt ép!
Câu nói như lưỡi dao xoáy vào tim tôi. Tôi im lặng, lẳng lặng vào phòng thu dọn vài bộ quần áo. Mẹ chồng thấy thế còn đắc thắng:
– Ừ, không ở được thì cút, nhà này thiếu gì dâu!
Tôi ôm túi đồ, bước ra khỏi cánh cửa nhà chồng mà lòng nặng như chì. Tôi biết, lần bỏ đi này không chỉ là giận dỗi, mà có thể sẽ là khởi đầu của một cuộc chiến dài trong hôn nhân…