Nghe tin mẹ chồng có tận 2 tỷ tiết kiệm, tôi mừng thầm trong bụng. Nghĩ cảnh bà già yếu một mình, tôi liền khéo léo bàn với chồng đón bà về nhà chăm sóc. Ai cũng khen tôi hiếu thảo, “dâu thảo số 1”, còn trong lòng tôi thì nghĩ đơn giản: “Có công chăm sóc, ắt bà cũng để lại phần mình.”
Thế là suốt 4 năm ròng, tôi dốc công dốc sức. Từ bưng cơm, giặt giũ, xoa bóp, thức đêm trông bệnh… việc gì tôi cũng làm không nề hà. Có hôm bà ho khù khụ cả đêm, tôi cũng lọ mọ pha trà gừng, sắc thuốc. Trong đầu lúc nào cũng vang lên một câu: “Ráng thêm chút, của để dành còn nguyên đó.”
Thế nhưng, đến ngày bà hấp hối gần đất xa trời, khi tôi thì thầm bên tai:
– Mẹ ơi, mẹ yên tâm đi, con sẽ thay chồng lo cho mẹ chu toàn…
Bà bỗng mở mắt, nắm chặt tay tôi, run run thều thào:
– Con dâu à… tha lỗi cho mẹ… Mẹ chẳng có đồng nào cả… 2 tỷ ấy… là do bà chị dâu họ bịa ra để thử lòng các con…
Tôi chết lặng. Toàn thân lạnh toát. Hóa ra bao năm nay tôi bị “ăn quả lừa ngoạn mục”. Bà yếu ớt tiếp lời:
– Thấy chỉ có con và thằng Tùng chịu đón mẹ về, mẹ biết đời này còn chỗ để nương… Nhưng của cải thì mẹ không có, chỉ còn chút… tình thương thôi con ạ…
Nói rồi, bà nhắm mắt xuôi tay.
Cả căn phòng chìm trong tiếng khóc của chồng và họ hàng. Riêng tôi, tim quặn lại không phải vì mất bà… mà vì 4 năm ròng rã chăm sóc, tất cả hy sinh, nhẫn nhịn của tôi… bỗng chốc trở thành vô nghĩa.
Còn đau hơn, ngay buổi tang lễ, một người họ hàng ghé tai tôi nói nhỏ:
– Chị ngây thơ quá! Ngày xưa mẹ chồng từng mất hết tiền vì tin người ta, chẳng bao giờ bà còn của cải gì đâu. Ai thật lòng chăm bà thì ở lại, ai tính toán thì tự lộ mặt thôi…
Lúc ấy, tôi chỉ biết cứng đờ, nước mắt chảy dài. Tôi không ngờ mình “nuôi” lòng tham 4 năm, để rồi nhận về một cú lừa cay đắng đến vậy.