Để tạo bất ngờ cho Hạnh, cô bạn thân nhất của tôi, tôi đã lén đặt vé máy bay sớm, đáp xuống thành phố lúc 6 giờ sáng. Hạnh là kiểu người thích ngủ nướng, nên tôi biết chắc 7 giờ sáng là thời điểm hoàn hảo để xuất hiện bất ngờ trước cửa nhà cô ấy. Tôi kéo vali, mỉm cười tưởng tượng cảnh Hạnh sẽ hét lên vì vui sướng khi thấy tôi.
Đứng trước cửa căn hộ quen thuộc, tôi nhập mật mã – dãy số Hạnh từng chia sẻ từ hồi đại học. Cửa kêu “tách” và mở ra. Tôi bước vào, kéo vali nhẹ nhàng để không làm ồn. Trong đầu đã hình dung sẵn cảnh Hạnh còn đang cuộn tròn trong chăn trên sofa, tóc tai bù xù như mọi khi. Nhưng lạ thay, phòng khách trống không. Không có Hạnh, không có bất kỳ dấu hiệu nào của cô ấy.
Tôi khựng lại khi nghe tiếng nước chảy róc rách từ phòng tắm. Hạnh dậy sớm thế này ư? Không giống cô ấy chút nào. Rồi một giọng nói trầm trầm vang lên, khiến tôi giật mình:
“Cửa không khóa, vào đi.”
Giọng nói đó… sao lại quen thuộc đến thế? Tim tôi đập thình thịch. Nó giống giọng của Tuấn, chồng tôi, đến kỳ lạ. Nhưng không thể nào! Tuấn đang ở nhà, cách đây cả ngàn cây số. Anh ấy nói tối qua rằng hôm nay sẽ bận họp cả ngày, làm sao có thể ở đây được? Tôi lắc đầu, tự nhủ mình tưởng tượng quá nhiều. Có lẽ Hạnh đang ở cùng một người bạn trai mới, và tôi chỉ đang nhầm lẫn vì quá bất ngờ.
Tôi bước tới gần cửa phòng tắm, định gõ cửa để gọi Hạnh, nhưng rồi khựng lại. Tiếng nước ngừng chảy. Một bóng người cao lớn bước ra, khăn tắm quấn ngang hông. Và đó… chính là Tuấn.
Tôi đứng sững, miệng khô khốc. “Tuấn? Anh… anh làm gì ở đây?” Giọng tôi run rẩy, không thể tin vào mắt mình.
Tuấn cũng sững sờ không kém. Mặt anh tái đi, mắt mở to. “Lan? Sao em lại ở đây?” Anh lắp bắp, tay giữ chặt khăn tắm như thể muốn che giấu điều gì đó.
Tôi chưa kịp đáp thì cửa phòng ngủ bật mở. Hạnh bước ra, tóc ướt, mặc áo choàng tắm. Cô ấy nhìn tôi, rồi nhìn Tuấn, và nở một nụ cười gượng gạo. “Lan! Bất ngờ thật đấy! Sao cậu đến mà không báo trước?”
Tôi không trả lời. Đầu óc tôi quay cuồng. Tuấn ở đây. Hạnh ở đây. Tiếng nước trong phòng tắm. Giọng nói “Cửa không khóa, vào đi.” Tất cả như một cơn ác mộng. Tôi quay sang Tuấn, giọng lạnh băng: “Anh giải thích đi.”
Tuấn lúng túng, tay xua xua như muốn xua đi sự căng thẳng. “Lan, không phải như em nghĩ đâu. Anh… anh chỉ đến giúp Hạnh sửa vòi nước. Nó bị rò rỉ cả tuần rồi.”
Hạnh gật đầu lia lịa. “Đúng thế! Tuấn chỉ đến giúp tớ thôi. Tớ gọi anh ấy sáng nay vì không biết nhờ ai.”
Tôi nhìn cả hai, cảm giác như có gì đó không ổn. Câu chuyện nghe hợp lý, nhưng ánh mắt lảng tránh của Hạnh và sự lo lắng lộ rõ của Tuấn khiến tôi nghi ngờ. “Sửa vòi nước? Lúc 7 giờ sáng? Tuấn, anh bảo anh bận họp cả ngày cơ mà.”
Tuấn nuốt khan, chưa kịp đáp thì điện thoại của anh ấy reo lên. Màn hình sáng lên trên bàn, hiển thị một tin nhắn: “Anh yêu, tối nay nhớ qua nhé. Đừng để Lan nghi ngờ.”
Tôi cảm thấy máu trong người như đông lại. Tin nhắn đó không phải từ Hạnh. Số điện thoại lạ hoắc. Tôi cầm điện thoại lên, giọng run rẩy: “Đây là ai, Tuấn?”
Tuấn lao tới giật lấy điện thoại, nhưng đã muộn. Hạnh đứng đó, mắt mở to, rõ ràng cũng bất ngờ không kém. “Lan, tớ thề tớ không biết gì về chuyện này,” cô ấy nói, giọng gần như cầu xin.
Tôi nhìn Tuấn, rồi nhìn Hạnh. Từng mảnh ghép vỡ vụn trong đầu tôi. Hóa ra, bất ngờ sáng nay không phải dành cho Hạnh, mà là dành cho tôi. Nhưng không phải bất ngờ vui vẻ như tôi mong đợi, mà là một sự thật đau lòng: Tuấn không chỉ lừa dối tôi với một người, mà có lẽ còn nhiều hơn thế.
Tôi quay người, kéo vali ra cửa. “Hạnh, tớ sẽ liên lạc sau. Còn anh, Tuấn, đừng tìm em nữa.” Tôi bước ra khỏi căn hộ, để lại phía sau tiếng gọi của cả hai. Tiếng cửa đóng lại như khép lại một chương đời tôi từng nghĩ là hoàn hảo.