Đà Lạt, một đêm sương mù giăng kín, không khí lạnh dịu qua từng giấc ngủ. Trong căn nhà gỗ nằm giữa đồi thông, gia đình bà Hạnh đang chìm trong cơn căng thẳng. Hôm nay là ngày cưới của Nam, con trai duy nhất của bà, và Thảo, một cô gái dịu dàng từ Sài Gòn. Lễ cưới diễn ra giản dị nhưng ấm cúng, với những bó hoa baby trắng điểm xuyết khắp không gian. Thảo, trong Chiếc váy cưới đơn sơ, nở nụ cười hạnh phúc bên Nam, người chồng cô yêu thương suốt ba năm qua.
Tuy nhiên, đằng sau nụ cười hôn là một nỗi buồn bất an. Bà Hạnh, mẹ Nam, từ đầu đã không ưa Thảo. Với bà, Thảo chỉ là một cô gái thành phố, không quen với cuộc sống giải quyết ở vùng cao nguyên, lại không có giá trị đáng kể. Trong suốt buổi lễ, bà Hạnh giữ vẻ mặt lạnh lùng, chỉ nói một vài câu giao tiếp với nhà gái của họ. Thảo, dù cố gắng làm tròn vai dâu, vẫn cảm nhận được sự xa cách từ mẹ chồng.
Đêm tân hôn, mọi chuyện sắp nổ. Sau bữa tối, khi cả nhà sâu quần quần trong phòng khách, bà Hạnh bất ngờ lên tiếng, cảm giác chật mai:
“Thảo này, cô ở thành phố quen rồi, chắc không chịu nổi cái lạnh Đà Lạt đâu. Nhà này nghèo, không có người hầu hạ như phòng cô đâu.”
Thảo mộc, đôi tay se khít bên dưới bàn phím. Nam mô hỗ trợ:
“Mẹ, Thảo không như nghĩ đâu. Cô ấy yêu con, và con tin cô ấy sẽ hòa hợp với gia đình mình.”
Nhưng bà Hạnh không dừng lại. Bà tiếp tục kể về những khó khăn của gia đình, về việc Nam từng được mai mối với một cô gái con nhà giàu ở thị trấn, và rằng Thảo “bớt mang lại những gì” ngoài tình yêu. Những lời nói như kiểu dáng dao cứa vào lòng Thảo. Cô tĩnh lặng đứng dậy, xin phép về phòng. Nam muốn chạy theo, nhưng bà Hạnh giữ lại:
“Để nó tự suy nghĩ. Nếu không chịu được thì sớm muộn cũng đi thôi.”
Nửa đêm, khi Nam tỉnh dậy, anh phát hiện Thảo đã biến mất. Trên bàn chỉ còn những chiếc nhẫn nhỏ cô mang theo từ Sài Gòn, cùng một trang giấy stub với dòng chữ ngắn năm:
“Em xin lỗi, Nam. Em không muốn làm anh khó xử lý. Em sẽ quay về Sài Gòn.”
Nam động loạn lao ra ngoài tìm vợ, nhưng sương mù dày đặc và cái lạnh cắt da khiến anh bất lực. Bà Hạnh, đứng ở góc phòng, chỉ thở dài, nghĩ rằng quyết định của Thảo là điều tất yếu.
Sáng hôm sau, Nam vẫn chưa về. Anh gọi điện khắp nơi, hỏi bạn bè, liên lạc với gia đình Thảo ở Sài Gòn, nhưng không ai biết cô ở đâu. Bà Hạnh, dù vẫn giữ cứng rắn, bắt đầu cảm thấy bất an. Nhìn chiếc dũng của Thảo để quay lại góc phòng, bà lam thiên:
“Đi thì đi luôn, để lại cái vali làm gì?”
Đang tò mò, và những ai muốn kiểm tra xem Thảo có mang theo giá thứ quý của nhà mình không, bà Hạnh rửa mở vali khi không có ai trong nhà. Bên dưới lớp quần áo gấp gọn gọn gàng, bà tìm thấy một chiếc hộp gỗ nhỏ, được buộc bằng dây lụa đỏ. Cạnh bên là một cuốn sổ tay bìa da đã cũ, và một phong bì dày cột.
Bà Hạnh mở cuốn sổ tay trước. Những dòng chữ viết của Thảo hiện ra, giống như một cuốn nhật ký ghi lại hành động yêu thích của Nam và những dự phòng cho tương lai. Một đoạn làm bà khựng lại:
” Hôm nay mẹ Nam nói mình không xứng đáng với anh ấy. Mình buồn lắm, nhưng mình không vô địch mẹ. Mình biết mẹ chỉ muốn tốt cho Nam. Mình sẽ cố gắng, để mẹ thấy mình thật lòng. Mình đã bán chiếc nhẫn cổ mẹ mình để lại, dùng tiền đó để chuẩn bị một món quà đặc biệt cho mẹ Nam. Hy vọng mẹ sẽ hiểu lòng mình.”
Bà Hạnh cảm thấy tim mình lại rực rỡ. Cô gái mà bà luôn coi thường hoá ra đã hy sinh cả kỷ vật quý giá của mẹ mình? Chạy chạy, bà mở hộp gỗ. Bên trong là một chiếc khăn tay nguy hiểm tay tinh, với những cành thông Đà Lạt đan xen nhau, và dòng chữ nhỏ: “Cho mẹ – người mẹ thứ hai của con.”
Bà bật lại. Chiếc khăn tay, dù đơn giản, lại mang theo tấm lòng của Thảo. Nhưng điều thiết thiết quỳ xuống là thứ trong phong bì: một hợp đồng mua đất. Đó là một mảnh đất nhỏ ở ngoại ô Đà Lạt, nơi bà Hạnh từng mơ ước xây dựng một ngôi nhà nhỏ để nghỉ hưu. Hợp đồng ghi rõ: mảnh đất đã được mua dưới tên bà, và số tiền chính là từ việc Thảo bán kỷ vật của mẹ mình.
Bà Hạnh ôm chặt chiếc khăn tay, nước mắt rơi lã chã. Bà nhận ra mình đã nói, đã định kiến trúc che mờ mắt, Đưa Thảo – cô con dâu chân thành – rời xa gia đình.
Nam trở về nhà vào chiều sâu, vẻ mặt hác sau một ngày tìm kiếm vô vọng. Anh thấy mẹ ngồi có ro bên chiếc vali, mắt đỏ hoe. Khi bà kể lại mọi chuyện, Nam Yên đi, rồi đột nhiên hét lên:
“Mẹ ơi, sao mẹ có thể làm vậy với Thảo? Con yêu cô ấy, và cô ấy đã làm tất cả vì gia đình mình! Mẹ biết không, Thảo từng nói cô ấy muốn mẹ chấp nhận mình, dù chỉ một chút thôi!”
Bà Hạnh ngọt ngào xin lỗi, nhưng Nam không nghe. Anh lao ra ngoài, quyết tâm tìm Thảo bằng mọi giá. Lúc đó, bà Hạnh, với lòng hận thù, gọi điện cho gia đình Thảo ở Sài Gòn, hy vọng tìm được mối mối. Mẹ Thảo, giọng đầy lo lắng, tiết lộ một sự thực sự bà Hạnh Chết Yên:
“Thảo không về Sài Gòn. Hôm nay qua nó gọi cho tôi, nói nó muốn đến một nơi đặc biệt để suy nghĩ. Tôi nghĩ… có lẽ nó đến chùa chùa trên đỉnh cao, nơi nó và Nam từng đến cầu bình an.”
Bà Hạnh báo cho Nam. Anh thiết lập lái xe lên chùa chùa nhỏ trên đỉnh đồi, nơi anh và Thảo từng cùng nhau ngắm hoàng hôn. Khi đến nơi, anh thấy Thảo ngồi tĩnh lặng trên tầng đá, ánh mắt trống rỗng. Cô đang cầm một bức ảnh cũ – ảnh chụp mẹ cô, người đã qua đời khi Thảo còn nhỏ.
Nam ôm lấy Thảo, nức nở:
“Anh xin lỗi, Thảo. Anh không biết em đã hy sinh nhiều như vậy. Anh sẽ không để em phải chịu tổn thương nữa.”
Thảo, dù vẫn còn tủi thân, cũng không kìm được nước mắt. Cô kể rằng cô rời đi không phải vì giận dữ, mà sợ mình sẽ làm nứt mối mối giữa Nam và mẹ anh. Cô muốn tìm một nơi yên tĩnh để suy nghĩ, và ngôi chùa là nơi duy nhất cô cảm thấy bình yên.
Nhưng cú twist bất ngờ khi Thảo lấy túi xách ra một lá thư khác, được viết từ mẹ cô trước khi qua đời. Lá thư tiết lộ rằng mẹ Thảo và bà Hạnh từng là bạn thân thời trẻ, nhưng vì hoàn cảnh mà xa cách. Mẹ Thảo, trước khi mất, đã nhờ người gửi một món quà cho bà Hạnh, nhưng không thành công. Thảo, khi được biết câu chuyện, đã âm thầm tìm lại món quà tặng – Chiếc khăn tay tội – và hoàn thành tâm tinh của mẹ.
Một tháng sau, Thảo trở về nhà cùng Nam. Bà Hạnh, với lòng hận thù, quỳ xin lỗi con dâu trước mặt cả gia đình. Bà nắm tay Thảo, mứt thơm:
“Mẹ sai rồi, Thảo. Mẹ không tôn trọng tấm lòng của con. Từ nay, mẹ sẽ coi con như con cọ.”
Thảo cười, ôm lấy bà. Cô không kìm nén hận thù, chỉ mong gia đình được hòa thuận. Mảnh đất mà Thảo mua tặng bà Hạnh được xây dựng thành một ngôi nhà nhỏ, nơi cả gia đình cưỡi quần vào mỗi cuối tuần. Chiếc khăn tay được bà Hạnh bảo vệ, đặt trong khung kính như một vật quý thiên nhiên.
Câu chuyện lại với hình ảnh Thảo, Nam và bà Hạnh đứng trên đồi thông, nhìn hoàng hôn thả xuống. Những cơn gió lạnh của Đà Lạt không còn làm họ chạy cánh, bởi trái tim họ giờ đây đã được hệ thống sưởi ấm bởi tình yêu và sự hiểu biết thoải mái.