Mọi chuyện bắt đầu vào một buổi sáng tháng Ba, khi tiếng chuông điện thoại vang lên giữa những tiếng pháo hoa chuẩn bị cho lễ cưới. Đó là buổi sáng tôi không bao giờ quên, và cũng là ngày mà suốt đời này, tôi chẳng thể tha thứ cho chính mình — hay có lẽ, là cho mẹ.
Tôi là Nam, em trai song sinh của Khôi. Chúng tôi giống nhau như hai giọt nước, đến mức từ bé đến lớn, bà nội luôn phải buộc sợi chỉ đỏ vào tay tôi để phân biệt. Nhưng khác với anh, tôi ít nói, sống nội tâm, và chưa bao giờ là tâm điểm của bất kỳ điều gì trong gia đình này. Còn Khôi — sáng rực như một ngọn đèn, lôi cuốn, hoạt ngôn và đầy tự tin. Mẹ tôi yêu anh hơn tất thảy mọi thứ.
Và đó là lý do vì sao, khi tai nạn xảy ra, mẹ quay sang tôi với ánh mắt đầy quyết tuyệt:
“Con phải thay nó. Ít nhất… cho đến khi lễ cưới diễn ra trọn vẹn.”
1. Chiếc ghế trống trong xe hoa
Khôi gặp tai nạn ngay trên đường đi đón dâu. Xe của anh đâm vào dải phân cách khi tránh một chiếc container mất lái. May mắn sống sót nhưng hôn mê, được chuyển gấp vào bệnh viện tỉnh gần đó. Trong lúc người tài xế run rẩy kể lại, mẹ tôi đứng như tượng đá, mắt không chớp, rồi quay sang tôi, nói như ra lệnh:
“Không thể để nhà gái biết được. Mọi người đã đến đông đủ. Con phải làm Khôi, chỉ hôm nay thôi.”
Tôi sững người.
“Nhưng mẹ… con…”
“Không nhưng nhị gì cả. Từ nhỏ đến lớn, hai đứa vẫn hay tráo nhau đấy thôi. Hôm nay cũng chỉ là một lần cuối cùng. Vì gia đình này. Vì danh dự.”
Tôi nuốt nước bọt, nhìn thấy khuôn mặt anh mình đầy máu, nằm bất động trong phòng cấp cứu. Tôi muốn hét lên, muốn làm gì đó để ngăn lại cái vở kịch tàn nhẫn đang được viết ra trong tích tắc.
Nhưng tôi không đủ dũng cảm để cãi lời mẹ.
Tôi bước vào xe hoa, trong bộ áo dài đỏ truyền thống, đầu đội khăn xếp, bên cạnh là tài xế mới được thay thế. Gương mặt tôi lạnh ngắt, như chính tâm trạng của mình.
2. Vũng lầy của sự thật
Xe đi được nửa đường thì trời đổ mưa — một cơn mưa trái mùa, dai dẳng như những ngón tay âm u bấu víu vào cửa kính.
Chẳng ai ngờ con đường nhỏ dẫn vào làng cô dâu lại lầy lội đến mức không thể di chuyển. Chiếc xe hoa, nặng nề và trang trí lộng lẫy, sa xuống một vũng bùn ngập quá bánh. Tài xế thử lùi, thử nhấn ga, thử cả cách lót đá phía sau, nhưng chiếc xe vẫn chỉ lắc lư và giậm chân tại chỗ như một con thú bị thương.
Tôi mở cửa xe, lao xuống dưới mưa, quần đỏ sũng nước, tay lấm bùn cố đẩy xe. Nhưng càng nhìn vào vũng lầy đó, tôi càng thấy như đang nhìn chính mình.
Một kẻ lún sâu vào dối trá, không lối thoát.
Cơn mưa không rửa sạch được cảm giác tội lỗi đang gặm nhấm từng thớ thịt. Tôi đang đi cưới vợ cho anh trai — người đang nằm hôn mê — bằng chính khuôn mặt của mình.
Chị dâu tương lai của tôi — Ly — là người tôi từng thầm thích. Cô ấy dịu dàng, có ánh mắt hay cười và giọng nói trầm ấm. Nhưng Ly yêu Khôi, và anh cũng yêu cô.
Giờ đây, tôi sắp nói “đồng ý” trong lễ cưới thay anh. Nụ hôn đầu, lời thề nguyện, ánh mắt của cha mẹ hai bên… tất cả sẽ là giả dối. Mỗi bước tôi đi vào lễ đường sẽ là một nhát dao đâm vào sự thật.
Tôi bật khóc giữa mưa, quỳ gối giữa vũng lầy, và lần đầu tiên trong đời — tôi hét lên:
“Con không làm nữa! Con không cưới thay nữa!”
3. Sự sụp đổ của một lễ cưới
Mẹ tôi đuổi theo, mái tóc bị mưa làm rối tung, tay nắm chặt lấy vai tôi:
“Nam! Con có biết nếu con dừng lại, người mất danh dự là cả nhà mình không? Bao nhiêu họ hàng, bao nhiêu khách mời… Ly mà biết, nó sẽ sốc. Cả đời này nó sẽ hận con!”
Tôi vùng ra khỏi tay mẹ, giọng lạc đi:
“Chính vì chị ấy sẽ hận, nên con càng không thể làm tiếp. Chúng ta đang lừa dối chị ấy, mẹ ơi!”
Tôi quay vào xe, lấy điện thoại, tay run rẩy nhấn số của Ly. Giọng cô vang lên nhẹ nhàng trong máy:
“Anh đến đâu rồi? Em hồi hộp lắm…”
Tôi hít một hơi thật sâu.
“Ly… Anh là Nam. Em… em phải biết một chuyện.”
Im lặng. Rồi tiếng sột soạt như ai đó đánh rơi điện thoại.
Khoảng một giờ sau, khi tôi vẫn đang quỳ gối dưới cơn mưa tầm tã, thì xe nhà gái xuất hiện ở khúc cua. Cánh cửa bật mở, và Ly bước xuống, không che dù, không son phấn, chỉ là gương mặt mộc và ánh mắt nặng trĩu nước.
Cô đến gần tôi, cúi xuống, thì thầm:
“Cảm ơn… vì đã nói thật.”
4. Ba tháng sau
Khôi tỉnh lại. Điều đầu tiên anh hỏi là:
“Ly đâu rồi? Đám cưới thế nào?”
Tôi im lặng. Mẹ khóc. Và Ly – người đã bên cạnh anh từng ngày trong bệnh viện – tiến tới, nắm lấy tay anh.
“Em vẫn đợi. Nhưng em muốn được cưới chính anh, không phải một ai khác.”
Khôi gục đầu xuống bàn tay cô, khóc như một đứa trẻ.
5. Kết thúc là một khởi đầu khác
Ngày cưới của họ được tổ chức lại, lần này là thật, là trọn vẹn.
Tôi đứng ở hàng ghế khách, mặc vest đen, cầm hoa, miệng mỉm cười nhưng tim thắt lại. Không phải vì tiếc Ly – mà vì lần đầu tiên tôi thấy mình trưởng thành qua một quyết định không phải để làm hài lòng người khác, mà là để cứu lấy một phần nhân tính trong mình.
Sau đám cưới, Khôi ôm tôi thật lâu:
“Cảm ơn… vì đã không giả làm anh đến cùng.”
Tôi cười, nhẹ tênh.
Đôi khi, bước ra khỏi một vũng lầy không phải là để chạy trốn, mà để biết rằng mình còn có thể đứng thẳng.