Ngày tôi xách vali lên đường đi xuất khẩu lao động, vợ nắm tay khóc rưng rức. Tôi thì chỉ biết dằn lòng:
“Ráng chờ anh, vài năm thôi, có tiền mình về chữa chạy, rồi sẽ có con.”
Ở xứ người, tôi làm quần quật ngày đêm, ăn uống tằn tiện, bớt từng đồng gửi về đều đặn 40 triệu mỗi tháng. Cái hy vọng duy nhất nuôi tôi đi tiếp chính là hình ảnh vợ mình chắt chiu giữ tiền, chờ ngày chồng về để cùng nhau có một đứa con.
Ba năm ròng trôi qua, cuối cùng tôi cũng về nước. Vừa bước vào cổng, tim tôi bỗng như ngừng đập khi thấy một đứa bé trai đang chạy lon ton trong sân nhà mình, miệng gọi “mẹ ơi, mẹ ơi!”.
Tôi chết lặng. Đứa bé khoảng hơn hai tuổi, khuôn mặt non nớt nhưng ánh mắt lại khiến tôi rùng mình… không giống tôi một chút nào.
Vợ tôi từ trong bếp chạy ra, thấy tôi thì hốt hoảng, luống cuống:
“Anh… anh về rồi à? Đây… đây là con của chị hàng xóm gửi nhờ…”
Cái cớ vụng về ấy càng khiến lòng tôi sôi sục. Tôi không làm ầm, cũng không vặn hỏi, chỉ lặng lẽ quan sát. Lát sau, đứa bé chạy sang ngay nhà hàng xóm, thoăn thoắt như… thuộc nhà mình vậy.
Đêm đó, tôi không ngủ. Tôi âm thầm mang theo ít quà, sang thăm hàng xóm. Vừa ngồi xuống, tôi giả vờ hỏi chuyện. Bất ngờ, thằng bé lon ton chạy ra ôm chặt lấy cổ… gọi “Bố ơi!”.
Cả nhà hàng xóm chết lặng. Người đàn ông hàng xóm mặt cắt không còn giọt máu, vợ hắn thì bưng mặt khóc nức nở.
Tôi chỉ cười nhạt, rút trong túi ra một xấp giấy:
“Ba năm qua tôi gửi về cho vợ đều đặn 40 triệu mỗi tháng, tổng cộng gần một tỷ rưỡi. Giờ thì tôi biết rõ số tiền ấy đã ‘chạy đi đâu’. Tôi đã thu thập đủ chứng cứ rồi. Ngày mai, hẹn cả nhà ra phường giải quyết. Tôi không rảnh để nuôi con hộ kẻ khác nữa.”
Vợ tôi quỵ xuống, ôm chân tôi gào khóc, nhưng tôi lạnh lùng gạt ra.