×
×

Đêm mưa năm ấy, trời không lấy đi điều gì của mình. Ngược lại, ông trời đã trao cho mình một món quà…

Đêm cuối tháng 10, trời mưa như trút nước. Cơn gió mùa đầu đông lùa qua từng con ngõ nhỏ, hun hút và se lạnh.

Hà Tĩnh khép kín áo mưa nhẹ nhàng, bụi bặm mặt phóng khoáng xe máy cà phê về nhà. Xưởng may hôm nay tăng ca, cô ra về sau, đường vắng tanh. Khi đến ngã ba đầu làng, ánh đèn vàng của cột điện le lói xuống yên đá cũ kỹ. Hà thoáng thấy… một cái giỏ mây đặt chênh lệch.

Ban đầu, cô định phóng qua, nhưng tiếng kêu thé xé tan tiếng mưa tạo Hà giật mình chiến thắng.
Cô bước xuống, bàn tay chạy vì lạnh và cả hồi hộp. Tấm chăn ướt sũng phủ nửa vời. Khi kéo ra, một bé gái đỏ hỏn, mặt mũi nhăn nhúm, môi tím tái sinh đang quẫy tét yếu ớt.

Hà thấy tim mình nhọn lên. Không có ai xung quanh đó, chỉ có tiếng mưa rơi lộp bộp và tiếng ồn ào gián đoạn.

Trong thùng chỉ có một mảnh giấy nhàu nát:
“Xin ai tốt bụng nuôi giúp. Con tôi không thể ở lại với tôi.”

Không tên, không địa chỉ, không mối mọt.

Hà ôm trẻ nhỏ vào vũng, cảm nhận hơi ấm yếu ớt và nhịp thở mong manh. Cô nghĩ đến việc mang đến trạm công an, nhưng trời tối, mưa lớn, con bé chạy lẩy bẫy… Không suy nghĩ thêm, cô lao lên xe, phóng thẳng về nhà.

Nam – chồng Hà – đang ngồi đọc báo khi cô bế con bé ướt sũng vào nhà.

“Trời ơi, ở đâu ra thế này?” – anh khởi động.

“Em tí ở ngã ba làng. Con bé lạnh lắm, anh lấy ngay khăn và nước ấm.”

Họ xông vàng lau khô người, chim phượng bé vào Đống bông duy nhất còn thơm mùi nắng. Bé chán nản, đôi mắt to tròn mở hé, nhìn họ như tìm hơi ấm.

Nam nhìn vợ, giọng trầm xuống:

“Em có chắc chắn muốn giữ con bé lại không? Nuôi một đứa trẻ… đâu chỉ là thương xót nhất thời gian.”

“Em không bỏ nó lại được. Anh nhìn đi, dù đêm nay mình không mang về… chắc nó không sống nổi.”

Họ im lặng nhìn nhau. Nam thư giãn dài, rồi gõ đầu:

” Được. Mai anh đưa em ra xã làm thủ tục tạm nhận nuôi.”

Cả đêm hôm đó, Hà không ngủ. Cô nằm ôm con bé, lắng nghe từng nhịp tim yếu ớt, tìm thấy một cảm giác lạ mồi đầu.

Bé gái được đặt tên là Bảo Ngọc . Để nhận nuôi hợp pháp, họ phải trải qua hàng loạt thủ tục, cam kết, giấy tờ. Nhưng mỗi khi Hà nhìn gương mặt bé ngủ yên, cô lại thấy mọi khó khăn đều đáng giá.

Nam cũng yêu thương Ngọc như con dãi. Anh tự đóng chiếc cũi gỗ nhỏ, đêm nào cũng kết con đi lại để ru ngủ.

4 năm trước, Hà từng hai lần mang thai nhưng đều đủ. Bác sĩ nói tử tử cung yếu, khó giữ thai. Cô từng cạn cạn nước mắt, tưởng cả đời sẽ không được làm mẹ. Nhưng giờ đây, mỗi sáng được nghe tiếng Ngọc cười bi bô, cô thấy mình là người hạnh phúc nhất.

Ngọc lớn lên thành một cô bé lo sợ, thông minh. Lúc 6 tuổi, con đã biết tự làm bữa sáng cho mẹ, biết lau bàn, gấp quần áo.

Năm 12 tuổi, Ngọc đạt giải nhất học sinh giỏi văn cấp tỉnh. xin nhận giải pháp, cả làng đều bảo:

“Con bé giống bố Nam y đúc, nhất là đôi mắt và nụ cười.”

Hà nghe vậy, chỉ cười. Nhưng đôi khi, cô thấy Nam Yên im nhìn con bé rất lâu, ánh mắt xen vào đó một nỗi buồn khó gọi tên.

Một buổi chiều cuối tuần, khi dọn dẹp tủ sách, Hà tìm thấy một phong bì cũ trong công việc làm việc kéo dài của Nam. Bên trong là ảnh cũ: một phụ nữ trẻ con một bé sơ sinh. Khuôn mặt trẻ con… giống Ngọc lúc mới sinh đến kỳ lạ.

Hà cầm ảnh, tim đập nhanh. Khi Nam về, cô hỏi:

“Tấm ảnh này… là ai vậy anh?”
Nam thoáng giật mình, rồi cười sảng khoái:

“Anh… không nhớ. Chắc chắn ai đó đã gửi sai.”

Hà biết anh đang nói dối.

Một tuần sau, Nam nói có hẹn với bạn cũ, sẽ về sau. Hà quyết định đi theo. Cô thấy anh dừng xe ở nghĩa trang cuối làng, đứng thật lâu trước một ngôi mộ: Trần Thị Hạnh – Sinh 1987 – Mất 2010 .

Dưới chân là lọ hoa cúc vàng còn tươi. Nam đứng im, gương mặt nặng nề, đôi mắt đỏ hoe. Hà đứng từ xa, trong lòng hãy mẫm lên một linh cảm suy lành.

Hà tìm gặp Dũng – bạn thân thời đại học của Nam. Ban đầu, Dũng lắc đầu, nhưng trước sự quyết định của Hà, anh nói:

“Trước khi cưới em, Nam yêu một cô gái tên Hạnh. Gia đình phản đối vì Hạnh nghèo. Khi Hạnh mang thai, Nam định bỏ nhà để cưới, nhưng chưa kịp thì Hạnh sinh non. Sau sinh, Hạnh Yếu Lẻ, mất chỉ sau vài ngày. Con bé… được mẹ Hạnh phúc đi đâu đó vì không muốn giữ, Nam khi tìm đến thì hiện tại.”

Hà nghe xong, tay lạnh. Mọi thứ thứ trong đầu cô ùa về: đêm mưa năm ấy, giỏ mây, tờ giấy… Ngọc chính là con rồng của Nam .

Chiều tối, trời lại mưa. Hà ngồi chờ Nam, tấm ảnh và câu chuyện rõ ràng. Khi anh bước vào, cô hỏi thẳng:

“Ngọc… là con anh, đúng không?”

Nam khởi động lại, rồi chậm rãi gõ đầu. Giọng anh chạy:

“Anh biết ngay khi em mang con về. Nhưng anh sợ… nếu nói ra, em sẽ bỏ đi. Anh không phiêu nhận, vì sợ con sẽ đau đớn khi biết mẹ cọ mất.”

Hà Vân, nhưng không giận dữ. Cô chiến đấu suốt 15 năm qua, cô đã yêu con như máu thịt, và giờ mới biết… con thực sự mang dòng máu của chồng mình. Nỗi đau duy nhất được giấu kín quá lâu.

Hà nói:

“Con cần một gia đình toàn bộ. Sự thật này… để khi con đủ lớn hãy nói. Nhưng anh phải hứa… không bao giờ giấu em điều gì nữa.”

Nam nắm chặt tay vợ, mưa rơi hòa vào nước mắt.

Ngày Ngọc nhận học bổng du học, cả ba cùng đứng ở ngã ba làng – nơi Hà từng chút con. Ngọc cười rạng rỡ:

“Nếu không có hai người, con đã không có hôm nay. Con yêu bố mẹ nhất trên đời.”

Hà độc bàn tay con, hãy thầm nghĩ: Đêm mưa năm ấy, trời không lấy đi điều gì của mình. Ngược lại, ông trời đã trao cho mình một món quà…

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News