Tôi và Minh yêu nhau được ba năm. Theo kế hoạch, tháng 3 năm sau, chúng tôi sẽ tổ chức đám cưới. Tôi muốn cưới sớm hơn, nhưng gia đình Minh cứ lần lữa, bảo phải chọn ngày đẹp, tháng đẹp. Mẹ anh còn nhấn mạnh: “Cưới xin là chuyện hệ trọng, phải xem kỹ lưỡng để hai đứa trăm năm hạnh phúc.” Tôi chỉ cười, không phản đối, dù trong lòng sốt ruột. Dù sao, tôi cũng không phải kiểu người dựa dẫm vào Minh. Công việc của tôi ổn định, lương tháng 35 triệu, đủ để tự lo cho bản thân. Người ngoài hay bảo tôi “chuột sa chĩnh gạo” vì Minh xuất thân từ gia đình giàu có, nhưng tôi chưa bao giờ thấy mình may mắn đến thế. Với tôi, tình yêu là sự bình đẳng, không phải chuyện “kẻ ăn may, người ban ơn”.
Hôm qua, mẹ Minh gọi điện, giọng ngọt ngào: “Lan ơi, chiều sang nhà bác chơi, bác có chuyện muốn nói.” Tôi nghĩ chắc là bàn chuyện cưới xin, nên vui vẻ đồng ý. Đến nơi, mẹ Minh tiếp đón nồng hậu, pha trà, bày bánh, hỏi han đủ điều. Nhưng chỉ được vài câu, bà bỗng đổi giọng, đẩy một tờ giấy về phía tôi. “Lan, con đọc đi, rồi ký vào đây cho bác. Coi như chuyện gia đình mình thống nhất.”
Tôi cầm tờ giấy lên, lướt qua vài dòng, và tim như ngừng đập. Đó là một bản thỏa thuận trước hôn nhân. Nội dung yêu cầu tôi từ bỏ mọi quyền lợi tài sản của Minh sau khi kết hôn, kể cả trong trường hợp ly hôn. Thậm chí, nếu tôi ngoại tình hay “gây tổn hại danh dự gia đình”, tôi sẽ phải bồi thường một khoản tiền lớn. Tôi ngẩng lên, thấy mẹ Minh mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lạnh lùng đến lạ. “Lan, con hiểu mà, nhà bác làm ăn lớn, phải cẩn thận. Con ký đi, để nhà mình yên tâm.”
Tôi sững sờ. Không phải vì bản thỏa thuận – tôi vốn chẳng màng tài sản của Minh – mà vì thái độ của bà. Hóa ra, trong mắt mẹ Minh, tôi chỉ là “con chuột” đang mơ mộng với chĩnh gạo nhà bà. Bao năm yêu Minh, tôi chưa từng nghĩ gia đình anh lại nhìn tôi bằng con mắt ấy. Tôi cầm bút, ký tên nhanh gọn, không chút do dự. Mẹ Minh có vẻ hài lòng, khen tôi “hiểu chuyện”.
Nhưng rồi, tôi lấy điện thoại, bấm số. “Alo, chị Hương? Em là Lan. Chị giúp em chuyển toàn bộ số tiền trong tài khoản dự phòng sang quỹ từ thiện X nhé. Cả căn hộ ở quận 7 nữa, chị làm thủ tục hiến tặng luôn. Em sẽ gửi giấy tờ ngay.” Tôi nói rõ ràng, từng chữ một, trước mặt mẹ Minh.
Bà sững sờ, miệng há hốc. “Lan, con làm gì vậy? Tài khoản dự phòng gì? Căn hộ nào?”
Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: “Dạ, bác không biết sao? Con có một quỹ tiết kiệm riêng, khoảng 5 tỷ, và căn hộ đứng tên con ở quận 7, mua từ năm ngoái. Con nghĩ, nếu bác đã lo con cưới anh Minh vì tiền, thì con xin trả lại hết. Con ký thỏa thuận vì con không cần tài sản của anh Minh, nhưng con cũng không muốn giữ bất cứ thứ gì để bác hiểu lầm con là kẻ đào mỏ.”
Mẹ Minh tái mặt, lắp bắp: “Bác… ác không có ý đó…” Nhưng tôi không nghe nữa. Tôi đứng dậy, chào bà rồi rời đi, lòng nhẹ nhõm lạ thường. Trên đường về, tôi nhắn tin cho Minh: “Anh, em nghĩ chúng ta cần nói chuyện lại về đám cưới.”
Hóa ra, “chuột sa chĩnh gạo” không phải tôi, mà là gia đình Minh, những người tưởng rằng tiền có thể mua được lòng tự trọng của người khác. Tôi không cần chĩnh gạo, vì tôi có cả một cánh đồng lúa của riêng mình.