×
×

Tôi và chị dâu cùng si/n/h con nhưng chị si/nh cháu trai, trong lễ đầy tháng mẹ chồng tặng cháu trai chỉ vàng con tặng con gái tôi mỗi 200k, tôi nói xong thì mẹ bảo “cô có giỏi si/nh được con trai đi thì nói chuyện”

Trong lễ đầy tháng, cả họ tộc quây quần lại đông vui. Tôi và chị dâu cùng sinh nở cách nhau chưa đầy một tháng, chị sinh được cháu trai – “đích tôn” đầu tiên của dòng họ, còn tôi sinh con gái.

Đến lúc làm lễ mừng, mẹ chồng rạng rỡ trao cho cháu trai một chỉ vàng, cả họ trầm trồ khen ngợi, còn chị dâu thì hãnh diện ra mặt. Đến lượt con gái tôi, mẹ chồng lôi trong túi ra tờ 200 nghìn, dúi vào tay tôi rồi nói bâng quơ:
– “Con gái thì có gì mà đòi hỏi, thế là được rồi.”

Cả mâm cỗ như lặng đi vài giây. Tôi đỏ bừng mặt, ngực nghẹn lại. Nhìn đứa con gái bé bỏng nằm trong nôi, lòng tôi đau như xát muối. Tôi không kìm được mà lên tiếng:
– “Mẹ, cháu là cháu, trai hay gái đều là máu mủ. Sao lại phân biệt như thế? Con gái con cũng là cháu nội của mẹ cơ mà.”

Mẹ chồng lập tức trợn mắt:
– “Cô im đi! Cháu trai mới là người nối dõi, cháu gái thì sau này cũng theo chồng, cần gì coi trọng. Cô đừng có bày đặt làm mình làm mẩy.”

Tiếng xì xào nổi lên quanh mâm, có người bênh tôi, có người hùa theo mẹ chồng. Chị dâu thì ngồi cười mỉm, tay vuốt vuốt sợi dây chuyền vàng mới nhận cho con, ánh mắt đắc ý như khoét sâu vào nỗi tủi hờn của tôi.

Chồng tôi ngồi im lặng, cúi đầu gắp cơm, không một lời bênh vực. Tim tôi thắt lại, nước mắt cứ thế rơi. Tôi ôm con đứng dậy, giữa ánh nhìn soi mói của mọi người, nghẹn ngào nói:
– “Được thôi, nếu con gái không đáng được coi trọng, thì con xin phép đưa con về ngoại. Ở đó, ít nhất con bé sẽ được yêu thương trọn vẹn.”

Cả bàn ăn nhốn nháo. Mẹ chồng vỗ bàn quát lớn, nhưng chính lúc ấy, bố chồng tôi – người ít khi can thiệp – lại chậm rãi cất lời:
– “Đủ rồi! Trai hay gái đều là cháu, đều mang dòng máu nhà này. Ai dám coi thường cháu gái tôi thì đừng trách tôi!”

Không khí sững lại. Mẹ chồng tím mặt, chị dâu thì cúi gằm xuống. Tôi ôm con, vừa run vừa mừng vì ít nhất cũng có một người đứng về phía mình. Nhưng trong lòng tôi biết, trận chiến này chỉ mới bắt đầu…

Từ sau hôm lễ đầy tháng, không khí trong nhà chẳng bao giờ yên ổn nữa. Mẹ chồng nhớ như in chuyện tôi “cãi lời” bà trước mặt cả họ. Lúc nào gặp tôi, bà cũng bóng gió:

– “Đúng là đàn bà không biết thân phận. Có mấy đồng bạc cũng đòi công bằng, sau này con gái cô lấy chồng thì mang hết sang nhà người ta, ở đây được gì?”

Chồng tôi thì né tránh, cứ nghe mẹ nói là im lặng. Tôi càng tủi hơn. Nhiều lúc ôm con gái vào lòng mà nghẹn ngào: con bé có tội tình gì đâu mà ngay từ lúc mới sinh đã phải chịu cảnh phân biệt.

Không chỉ dừng lại ở lời nói, mẹ chồng bắt đầu “ra tay”. Bữa cơm, bà chan canh vào bát tôi trước tiên nhưng chỉ toàn nước lã, còn đồ ăn ngon thì dồn sang cho chị dâu và cháu trai. Có lần con gái tôi sốt cao, tôi lo lắng muốn đưa đi viện, bà lại gạt phắt:

– “Con gái thì bệnh tật làm gì cho tốn tiền. Uống cốc lá là khỏi, chứ đi viện tiêu hoang phí.”

Nghe đến đó, tôi không chịu nổi nữa. Tôi bế con đi thẳng, mặc kệ mẹ chồng quát tháo sau lưng.

Tối hôm ấy, khi chồng về, tôi nghẹn ngào nói:
– “Anh xem, con gái mình có phải là người thừa trong nhà này đâu? Sao mẹ lại đối xử như thế? Anh còn im lặng đến bao giờ?”

Anh thở dài, giọng mệt mỏi:
– “Em chịu khó nhịn một chút, mẹ vốn trọng cháu trai. Cãi lại chỉ làm tình hình căng thẳng thêm.”

Nghe đến đó, trái tim tôi như vỡ ra. Hóa ra anh chỉ biết im lặng, mặc cho mẹ muốn coi thường con gái thế nào cũng được.

Nhưng tôi không thể để con lớn lên trong sự khinh rẻ. Tôi nhìn anh, kiên quyết nói:
– “Nếu anh không bảo vệ con, thì em sẽ làm. Dù có phải dọn ra ngoài thuê trọ, em cũng sẽ cho con môi trường tử tế để lớn lên. Con gái em không thể bị xem thường ngay trong chính ngôi nhà của mình.”

Nói xong, tôi bế con vào phòng, nước mắt lăn dài, nhưng trong lòng lại lóe lên một ý chí mạnh mẽ: lần này, tôi sẽ không nhẫn nhịn nữa…

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News