Lan bước vào nhà với nụ cười rạng rỡ, tay xách chiếc túi giấy bóng loáng từ cửa hàng thời trang cao cấp. Chiếc váy đỏ rực rỡ, kiểu dáng ôm sát, dài qua gối, với những đường may tinh tế lấp lánh dưới ánh đèn. Nó là món đồ đầu tiên cô tự thưởng cho mình sau ba năm hôn nhân, tiết kiệm từ tiền lương làm văn phòng. Cuối tuần này, đám cưới cô bạn thân thời đại học, Lan đã hình dung mình sẽ nổi bật thế nào giữa đám đông, tự tin sánh vai bên Minh – chồng cô. “Mình sẽ đẹp nhất!” Lan thì thầm, cẩn thận treo váy vào tủ quần áo, khóa cửa phòng ngủ lại trước khi đi chợ.
Nhà chồng Lan ở ngoại ô thành phố, một ngôi nhà hai tầng cũ kỹ nhưng ấm cúng. Mẹ chồng mất sớm, bố chồng già yếu nên ít nói, mọi việc trong nhà đều do Minh và Hương – em gái chồng – lo liệu. Hương mới 22 tuổi, đang học đại học năm cuối, nhưng tính tình bốc đồng, hay tự tiện như thể mọi thứ trong nhà đều thuộc về mình. Lan đã nhiều lần nhắc nhở, nhưng Minh luôn bênh vực em: “Em nó còn trẻ con, chị thông cảm đi”. Mâu thuẫn âm ỉ giữa chị dâu và em chồng cứ thế tích tụ, từ chuyện nhỏ như dùng hết kem đánh răng không mua mới, đến lớn hơn như mượn xe máy mà không hỏi ý.
Chiều hôm ấy, Hương về nhà sớm hơn thường lệ. Cô nàng đang chuẩn bị cho buổi tiệc sinh nhật bạn trai. Mở tủ lạnh, chẳng có gì ăn, Hương bực bội lầm bầm. Rồi cô nhớ đến phòng chị dâu. “Chị Lan hay mua đồ đẹp, chắc có cái gì đó mặc tạm”. Không ngần ngại, Hương đẩy cửa phòng – lạ thay, hôm nay Lan quên khóa. Tủ quần áo mở toang, chiếc váy đỏ đập vào mắt. “Ôi đẹp quá! Chị ấy keo kiệt, mua mà chẳng mặc bao giờ”. Hương thử ngay lập tức, váy vừa khít như may riêng. Cô quay một vòng trước gương, tự sướng với vẻ quyến rũ. “Mặc đi party tối nay thôi, mai trả lại, chị ấy biết gì đâu”. Hương cười khúc khích, vội vàng trang điểm rồi lao ra khỏi nhà.
Buổi tiệc ở quán bar sôi động, Hương là tâm điểm với chiếc váy đỏ nổi bật. Bạn trai cô, một chàng trai hào hoa, liên tục khen ngợi. Rượu vang đỏ được rót đầy ly, tiếng cười vang vọng. Trong lúc nhảy nhót, một cô gái say rượu va vào Hương, ly vang đổ ụp lên ngực váy. Vết loang đỏ sẫm lan rộng, Hương hoảng hốt. “Thôi chết rồi! Làm sao bây giờ?”. Cô vội lau chùi nhưng vô ích, váy đã hỏng nặng. Hương về nhà lúc nửa đêm, cố giấu váy vào túi, nhưng mùi rượu nồng nặc.
Sáng hôm sau, Lan thức dậy sớm, hào hứng chuẩn bị cho đám cưới. Mở tủ, cô chết sững: váy biến mất! Tim Lan đập thình thịch, cô chạy khắp nhà tìm kiếm. Bố chồng lắc đầu, Minh còn đang ngủ. Rồi Lan nghe tiếng động từ phòng Hương. Đẩy cửa vào, cô thấy em chồng đang cố giặt váy trong chậu nước, vết rượu vẫn còn nguyên. “Hương! Em làm gì vậy?” Lan hét lên, giọng run rẩy vì giận dữ.
Hương giật mình, mặt đỏ bừng. “Chị… em chỉ mượn tạm thôi. Em xin lỗi, tại tai nạn…”. Lan lao đến giật váy, nước mắt lưng tròng. “Mượn tạm? Em tự tiện vào phòng chị, lấy đồ mà không hỏi! Đây là váy mới, chị mua để mặc đi đám cưới, giờ hỏng hết rồi! Em lúc nào cũng vậy, coi nhà này là của riêng mình à?”. Hương cãi lại: “Chị keo kiệt quá! Chỉ cái váy thôi mà, em đền được chứ gì. Chị vào nhà này có ba năm, đã coi em như người dưng rồi!”.
Tiếng cãi vã đánh thức Minh. Anh chạy vào, mặt hốc hác. “Có chuyện gì vậy? Hai người bình tĩnh đi!”. Lan quay sang chồng, hy vọng anh sẽ bênh vực mình. “Anh xem em gái anh kìa! Lúc nào cũng tự tiện, giờ làm hỏng đồ của em. Anh nói đi!”. Nhưng Minh thở dài: “Thôi mà em, Hương nó còn trẻ, vô ý thôi. Em mua cái khác đi, anh cho tiền”. Lan sững sờ, nỗi uất ức dâng trào. “Anh lúc nào cũng bênh em gái! Em vào nhà này, làm dâu, chăm sóc bố, lo việc nhà, nhưng anh coi em như người ngoài. Gia đình anh chỉ có anh em ruột thịt thôi phải không?”.
Bố chồng nghe tiếng ồn, chậm rãi bước vào. Ông nhìn chiếc váy đỏ, rồi nhìn Hương, giọng run run: “Con… sao con lại lấy váy của chị? Đó là…”. Ông dừng lại, mắt đỏ hoe. Mọi người im bặt. Bố chồng ngồi xuống ghế, kể giọng nghẹn ngào: “Chiếc váy này giống hệt cái váy mẹ con mặc ngày cưới bố. Mẹ con mất sớm, bố giữ kỷ niệm đó trong lòng. Lan mua váy này, bố thấy như mẹ con sống lại. Hương, con không phải con ruột của bố… Mẹ con là con riêng của mẹ, bố nhận nuôi từ nhỏ. Bố thương con như con đẻ, nhưng con lúc nào cũng ghen tị với chị dâu, vì chị ấy giống mẹ quá”.
Twist bất ngờ khiến không khí đông đặc. Hương òa khóc, lao vào ôm bố: “Con xin lỗi… Con ghét chị vì nghĩ chị cướp mất tình thương của bố. Con không biết…”. Lan đứng đó, nước mắt lăn dài. Cô không giận nữa, chỉ thấy thương. Minh ôm vợ, thì thầm: “Anh sai rồi, em yêu. Anh sẽ thay đổi”. Gia đình ngồi lại, nói chuyện suốt đêm. Chiếc váy hỏng trở thành cầu nối, xóa nhòa mâu thuẫn tích tụ. Lan quyết định giặt váy, may lại để mặc đi đám cưới – không phải để đẹp, mà để tưởng nhớ mẹ chồng. Từ đó, Hương thay đổi, coi chị dâu như chị ruột, và gia đình thực sự gắn bó.
Câu chuyện kết thúc với nụ cười của Lan, khi cô bước vào đám cưới trong chiếc váy đỏ đã được sửa chữa, mang theo bí mật gia đình – một twist biến bi kịch thành hy vọng.