Chồng tôi là bác sĩ, ai cũng khen anh hiền lành, có tâm với nghề. Riêng tôi, mấy tháng nay trong lòng đầy bực bội.
Lý do? Cứ hễ em hàng xóm – cô gái ngoài ba mươi, chồng đi làm xa – sang nhờ khám bệnh, anh lại vui vẻ khám miễn phí. Không chỉ một lần, mà cả chục lần. Tiền thuốc thì anh bảo “thôi, anh lo”, còn tiền nhà thì tôi phải xoay xở từng đồng lo cho con.
Tôi đã nhiều lần nói:
“Anh à, làm ơn cũng phải có chừng mực. Nhà mình thiếu trước hụt sau, con còn chưa có tiền đóng học.”
Anh cười nhạt:
“Hàng xóm với nhau cả, giúp nhau một chút thì sao?”
Lời giải thích đó như một chiếc gai cắm sâu. Tôi bắt đầu để ý hơn.
Một buổi chiều, em hàng xóm lại sang nhờ “khám gấp” vì đau bụng. Anh khoác túi y tế lên vai, tôi im lặng đi theo sau, giả vờ nói là “ra ngoài mua đồ”.
Đến nơi, cửa phòng hé mở. Tôi bước vào, đứng sững: anh và cô ta đang ngồi sát nhau trên ghế, bàn tay anh nắm chặt tay cô ấy, ánh mắt đầy ân cần – cái ân cần mà lâu rồi tôi không còn nhận được.
Cô ta ngẩng lên, giả vờ bất ngờ:
“Chị… sang đây làm gì?”
Tôi nhìn thẳng vào chồng:
“Khám bệnh cần phải nắm tay thế này à?”
Anh lúng túng buông ra, ấp úng:
“Anh… chỉ đang đo mạch.”
Tôi cười nhạt, quay người bỏ đi. Trong lòng tôi hiểu rõ: đo mạch không cần nhìn nhau như thế, cũng không cần miễn phí cả đời.
Tối hôm đó, tôi không nói thêm câu nào. Cả bữa cơm im ắng đến ngột ngạt. Chồng cứ nhìn tôi như chờ tôi nổi giận, nhưng tôi chỉ lặng lẽ quan sát.
Hai ngày sau, tôi nhờ một người bạn làm ở phòng khám tư nơi chồng thỉnh thoảng cộng tác, giúp kiểm tra hồ sơ bệnh nhân. Và không ngoài dự đoán – em hàng xóm chưa bao giờ xuất hiện trong danh sách. Tức là mọi lần “khám bệnh” đều diễn ra ở… ngoài sổ sách.
Tôi giữ kín thông tin, giả vờ bình thường.
Chiều hôm sau, em hàng xóm lại gọi điện:
“Anh ơi, em đau đầu quá, anh sang khám giúp nhé.”
Tôi lặng lẽ bám theo. Đúng như trước, cửa khép hờ. Tôi bước vào, lần này anh còn đang đút thuốc vào miệng cô ta, ánh mắt dịu dàng đến mức tim tôi lạnh buốt.
Tôi đứng ngay giữa cửa, nói đủ lớn để cả hai giật mình:
“Anh đo mạch hay đo… tình?”
Anh bật dậy, mặt tái mét. Cô ta thì vội cúi gằm, nhưng tôi kịp thấy trên tay bàn một tờ hóa đơn mua trang sức – người nhận là… cô ấy, người thanh toán là… chồng tôi.
Cả xóm hôm sau xôn xao. Tôi không cần phải rêu rao – tin tức tự lan ra. Mọi người bắt đầu ghé tai nhau:
“Bác sĩ khám miễn phí cho hàng xóm… ra là thế.”
Chồng tìm cách giải thích, nào là “thương hàng xóm neo đơn”, nào là “anh không có ý gì”, nhưng tôi chỉ đáp:
“Anh khám cho cô ấy cả bằng tiền của con mình, thế là đủ ý rồi.”
Tối hôm đó, tôi dọn sang phòng khác ngủ. Trong bóng tối, tôi nghe rõ tiếng thở dài của anh – giống hệt tiếng tim đập sai nhịp… mà lần này, không phải bệnh nhân là cô ấy, mà là chính cuộc hôn nhân của chúng tôi.