×
×

Người mẹ đ/ơn th/ân bị mắ/ng m/ỏ vì để 2 con sinh đôi khóc trên máy bay

Tiếng khóc của hai đứa bé vang lên giữa khoang máy bay khiến không ít hành khách khó chịu. Hạnh cúi gằm mặt, vừa vỗ về đứa con bên trái, vừa lay lay đứa bên phải, nước mắt cô chỉ trực rơi xuống. Hai bé sinh đôi mới 7 tháng tuổi, lại đang mọc răng, từ khi lên máy bay đã cáu gắt khóc mãi không thôi.

– Làm ơn dỗ chúng im đi, tôi không ngủ nổi! – Một người phụ nữ ngồi phía sau gắt lên.

– Trời ơi, lần sau đừng cho trẻ con đi máy bay nữa! – Một giọng khác càu nhàu.

Hạnh nghe mà tim thắt lại. Cô biết họ mệt mỏi, nhưng cô còn mệt hơn. Từ lúc mang thai, sinh con, rồi ly hôn chồng khi hai bé mới lọt lòng, cô chưa từng có nổi một giấc ngủ yên. Chuyến bay này cô đưa con về quê ngoại để nhờ bà chăm sóc vài hôm, mong bản thân có thể đi làm thêm kiếm tiền đóng viện phí cho mẹ.

Cô ngẩng lên nhìn người đàn ông ngồi ghế bên cạnh. Anh mặc áo sơ mi xanh nhạt, gương mặt góc cạnh, điển trai nhưng ánh mắt lạnh lùng. Nãy giờ anh không nói gì, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn ba mẹ con.

Đứa con bên trái của Hạnh khóc to hơn, khuôn mặt đỏ bừng vì mệt và khát sữa. Hạnh run rẩy mở túi xách lục bình sữa nhưng nước đã nguội. Cô nhìn tiếp viên hàng không đang bận phục vụ khoang trên, muốn nhờ hâm sữa nhưng lại ngại vì đã phiền mọi người quá nhiều.

Bất chợt, người đàn ông bên cạnh cất giọng trầm, lạnh:

– Đưa cháu cho tôi.

Hạnh giật mình ngẩng lên. Anh ta bình thản tháo dây an toàn, dang tay ra chờ. Cô ngập ngừng:

– Anh… anh bảo sao?

– Đưa đây. Tôi bế một đứa cho.

Cô sững người, vội vàng đặt bé trai nhỏ hơn vào tay anh. Anh đón bé rất chắc chắn, vỗ nhẹ vào lưng nó, rồi xoay người chậm rãi, khẽ huýt sáo. Điều kỳ lạ là bé thôi khóc ngay, đôi mắt lơ mơ lim dim, rồi dụi đầu vào ngực anh. Nhìn cảnh ấy, Hạnh thấy sống mũi cay xè.

– Anh… anh có con rồi sao? – Cô khẽ hỏi.

– Không. – Anh trả lời cụt lủn, mắt vẫn nhìn đứa bé với ánh nhìn dịu dàng lạ thường.

Một lát sau, anh nói nhỏ, đủ để chỉ hai người nghe:

– Tôi là bác sĩ nhi khoa. Tôi quen dỗ trẻ con. Đưa bình sữa đây, lát nữa tôi pha sữa ấm lại cho bé uống. Em bé khát sữa nên khó chịu đấy.

Hạnh gần như nín thở. Hóa ra anh là bác sĩ. Suốt quãng thời gian còn lại của chuyến bay, anh bế bé trai cho bé ngủ yên, thỉnh thoảng lại đưa tay sang xoa lưng bé gái đang nằm trong lòng Hạnh. Anh còn nhắc cô:

– Con bé nóng quá, nhớ cho uống nước thêm khi máy bay hạ độ cao.

Khi máy bay đáp xuống, người đàn ông trả bé lại cho cô, rồi đứng dậy, lấy túi xách trên cabin. Anh bước đi được vài bước, rồi bỗng dừng lại, quay đầu nhìn Hạnh – lúc này vẫn đang luống cuống chuẩn bị đồ cho hai con.

– Chịu làm mẹ đơn thân vất vả thế này, em mạnh mẽ lắm. – Anh nói khẽ, giọng chùng xuống. – Nếu cần giúp đỡ… anh làm ở bệnh viện Nhi Trung Ương. Đây là danh thiếp của anh. – Anh rút từ ví ra một tấm danh thiếp, đặt vào tay cô.

Hạnh run run cầm tấm danh thiếp. Trên đó ghi rõ: “Nguyễn Minh Hoàng – Trưởng Khoa Nhi, Bệnh Viện Nhi Trung Ương.”

Cô ngước lên, định nói lời cảm ơn, nhưng anh đã quay lưng, hòa vào dòng người đông đúc trong sân bay. Hạnh siết tấm danh thiếp trong tay, hai mắt cay xè. Suốt bao năm qua, cô chỉ biết cúi đầu chịu đựng mọi lời mắng mỏ, ánh nhìn soi mói vì làm mẹ đơn thân, chưa từng nghĩ có một người đàn ông xa lạ lại sẵn sàng dang tay giúp đỡ cô và các con mà không chút đắn đo.

Tối hôm đó, khi đã về đến quê, Hạnh đặt hai con nằm ngủ cạnh nhau trên chiếc giường gỗ cũ. Nhìn hai bé ngủ ngoan, cô khẽ rơi nước mắt. Trong lòng cô, hình ảnh người đàn ông ấy vẫn vẹn nguyên, cùng câu nói ấm áp vang lên mãi:

“Em mạnh mẽ lắm.”

Và lần đầu tiên sau nhiều năm, cô thấy lòng mình nhẹ nhõm, như có thêm chút niềm tin vào cuộc sống, vào con người, vào một ngày mai tốt đẹp hơn cho ba mẹ con.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News