Bí mật dưới viên gạch vỡ
Tôi là dâu út trong gia đình có tám anh chị em của chồng, và cũng là người mà mẹ chồng ghét nhất. Ngay ngày đầu về làm dâu, bà đã thẳng thừng tuyên bố: “Tôi không bao giờ chấp nhận chị là con dâu, đừng ở đây ngứa mắt.” Lời nói sắc như dao cứa vào lòng tôi, nhưng chồng tôi, người luôn đứng về phía tôi, đã nắm tay tôi rời khỏi nhà, quyết định ra ở riêng. Từ đó, mẹ chồng không chỉ ghét tôi mà còn thù cả hai vợ chồng. Chúng tôi sống lặng lẽ, tránh xa những drama gia đình, cho đến một ngày biến cố ập đến.
Mẹ chồng tôi bất ngờ bị tai biến. Các anh chị em thay phiên nhau chăm sóc bà trong thời gian đầu, nhưng sức người có hạn. Một buổi tối, anh cả gọi cả nhà họp gia đình. Chị dâu cả lên tiếng, giọng đầy trách nhiệm: “Mẹ là mẹ chung, dù trước bà thế nào thì chú thím cũng phải có trách nhiệm, không thể đùn đẩy hết cho chị được.” Cả nhà gật gù, và thế là chồng tôi, người con út, cùng tôi bị đẩy vào vai trò chính chăm sóc mẹ chồng.
Hơn nửa năm trời, tôi lọ mọ cặm cụi lo cho bà. Từ việc thay tã, nấu cháo, đến lau người, tôi làm tất cả mà không một lời than vãn. Chồng tôi ban ngày đi làm, tối về phụ tôi, nhưng gánh nặng chủ yếu đổ lên vai tôi. Mẹ chồng vẫn không nói gì, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, đôi khi là sự khinh miệt. Nhưng tôi mặc kệ, chỉ nghĩ rằng mình làm tròn bổn phận.
Rồi một ngày, khi mẹ chồng đã yếu lắm, bà nằm trên giường, hơi thở nặng nhọc. Bất ngờ, bà nắm chặt tay tôi, mắt mở to, ú ớ không thành lời. Bà chỉ tay run rẩy xuống viên gạch vỡ dưới nền nhà, ra hiệu bảo tôi đào lên. Tôi ngạc nhiên, nhưng thấy bà kích động, tôi vội lấy xẻng nhỏ đào đúng chỗ bà chỉ. Dưới viên gạch là một chiếc hộp sắt cũ kỹ, rỉ sét. Tôi mở ra, bên trong là một xấp thư được buộc chặt bằng dây ruy băng đỏ.
Tôi run run mở từng lá thư. Đó là những lá thư mẹ chồng viết cho một người đàn ông tên Minh, người yêu cũ của bà. Qua từng dòng chữ, tôi biết được rằng bà từng yêu ông Minh sâu đậm, nhưng gia đình ép bà lấy bố chồng tôi. Bà đã sống cả đời trong uất ức, và tôi, với tính cách mạnh mẽ, độc lập, khiến bà nhớ đến chính mình ngày trẻ – người phụ nữ từng dám yêu, dám đấu tranh nhưng không thắng được số phận. Bà ghét tôi, không phải vì tôi, mà vì tôi là hình ảnh của những gì bà từng khao khát nhưng không bao giờ có được.
Trong lá thư cuối cùng, mẹ chồng viết: “Nếu con dâu út đọc được những dòng này, hãy tha thứ cho ta. Ta ghét con vì con sống đúng như ta từng mơ. Chiếc nhẫn trong hộp này là của Minh, ta muốn con giữ nó, như cách con giữ lấy tự do của mình.” Tôi sững sờ, mở đáy hộp, thấy một chiếc nhẫn vàng cũ kỹ. Mẹ chồng nhìn tôi, ánh mắt lần đầu tiên không còn lạnh lùng mà tràn đầy sự giải thoát. Bà nắm tay tôi lần cuối, rồi trút hơi thở.
Tôi không chỉ tìm thấy bí mật của mẹ chồng, mà còn hiểu rằng, đôi khi, sự thù ghét chỉ là cách một người che giấu nỗi đau và sự hối tiếc của chính mình.