Buổi tối hôm ấy, quảng trường trung tâm thành phố sáng rực ánh đèn. Người ta chen chúc, rì rầm bàn tán khi thấy một sân khấu nhỏ được dựng tạm. Hoa hồng trải dài, nến lung linh, tiếng nhạc du dương ngân nga bản tình ca ngọt ngào.
Giữa đám đông, một cô gái đứng bối rối. Gương mặt cô rạng rỡ nhưng ánh mắt lại thấp thoáng lo âu. Cô mặc chiếc váy trắng thanh lịch, khẽ siết chặt lấy đôi bàn tay. Xung quanh, ai cũng biết sắp xảy ra một màn cầu hôn rình rang – cái cảnh mà ai trong đời cũng từng mơ tưởng.
Người đàn ông trẻ, mặc vest lịch lãm, quỳ xuống một gối, chìa chiếc nhẫn lấp lánh trước hàng trăm ánh mắt đang chờ đợi. Anh ta mỉm cười, giọng run run nhưng chắc nịch:
— Em, lấy anh nhé!
Cả quảng trường bùng nổ tiếng reo hò, tiếng vỗ tay vang dội. Người ta hò hét, thúc giục cô gái: “Đồng ý đi!”, “Nhanh lên nào!”.
Cô gái cắn môi, mắt rưng rưng. Đó là khoảnh khắc bất cứ cô gái nào cũng phải xúc động. Nhưng trái tim cô, ngay giây phút ấy, lại đập loạn không vì hạnh phúc, mà vì một dự cảm bất thường.
Trong tiếng reo hò chưa dứt, một giọng nói vang lên từ phía sau:
— Khoan đã!
Đám đông xôn xao. Một người đàn ông cao lớn, dáng vẻ phong trần bước ra. Ánh đèn rọi xuống gương mặt anh, quen thuộc đến mức cô gái chết lặng.
Chồng cũ.
Cô bàng hoàng, hơi thở nghẹn lại. Đã ba năm họ không gặp nhau kể từ ngày ly hôn. Người đàn ông ấy, kẻ từng cùng cô đi qua biết bao thăng trầm, nay xuất hiện giữa lễ cầu hôn, đôi mắt bình thản mà lạnh lùng.
Anh bước đến gần, trong tay cầm một chiếc hộp gỗ nhỏ. Không hoa hồng, không nhẫn kim cương, chỉ là một hộp gỗ cũ kỹ, khóa bằng dây ruy băng bạc. Anh đặt nó lên bàn tiệc nến lung linh, giọng đều đều nhưng vang vọng khắp quảng trường:
— Trước khi cô ấy trả lời, tôi muốn tặng cho em một món quà.
Đám đông sững sờ. Người cầu hôn cau mày, đứng bật dậy:
— Anh là ai? Anh có quyền gì mà xen vào chuyện này?
Người đàn ông mỉm cười, đôi mắt thoáng lạnh:
— Tôi là chồng cũ của cô ấy. Và món quà này… tất cả mọi người ở đây nên xem.
Không khí đông cứng. Cô gái run rẩy, gương mặt trắng bệch:
— Anh… anh định làm gì vậy?
Anh không trả lời, chỉ mở nắp hộp. Bên trong là một chiếc USB. Một màn hình lớn bất ngờ được bật lên, hóa ra anh đã chuẩn bị sẵn. Đoạn video bắt đầu chiếu, giữa ánh mắt tò mò của hàng trăm con người.
Hình ảnh hiện ra: một căn phòng tối, tiếng đối thoại quen thuộc. Chính giọng của người đàn ông đang cầu hôn vang lên, cộc cằn và tính toán:
— Cô ta có tiền bồi thường sau ly hôn, lại đang sở hữu căn hộ đứng tên. Cứ lấy được cô ta, mình sẽ chẳng cần lo tương lai.
Tiếp theo là tiếng một người phụ nữ khác cười khẩy:
— Anh đúng là biết tính toán. Nhưng anh có chắc cô ta tin anh yêu thật lòng không?
Anh ta đáp:
— Yên tâm. Phụ nữ nào chẳng mơ cầu hôn lãng mạn. Một màn kịch thôi mà.
Tiếng cười rộ lên, rồi đoạn video tắt.
Quảng trường bỗng chốc im phăng phắc. Người đàn ông cầu hôn tái mét, lắp bắp:
— Không… không phải tôi! Đó là giả!
Nhưng ánh mắt mọi người đã thay đổi. Hàng trăm điện thoại giơ lên ghi hình. Lời thì thầm ái ngại vang khắp nơi.
Cô gái đứng chết lặng, nước mắt trào ra. Hóa ra, màn cầu hôn hoành tráng ấy chỉ là một ván cờ, còn cô, chẳng khác gì một quân cờ đáng thương.
Người đàn ông – chồng cũ – chậm rãi nói, giọng lặng như cắt:
— Tôi không đến để giành lại em. Tôi chỉ muốn em biết sự thật, trước khi lại đặt cuộc đời mình vào tay kẻ không xứng đáng.
Anh ta quay lưng, sải bước giữa ánh nhìn ngỡ ngàng.
Cô gái như bừng tỉnh. Bao ký ức ùa về: những năm tháng khó khăn, người chồng cũ ấy từng gồng gánh cả gia đình, từng vì cô mà bỏ qua cơ hội thăng tiến, từng vì một hiểu lầm cay nghiệt mà cả hai đi đến đổ vỡ. Cô cứ ngỡ anh đã rời xa mãi mãi, nhưng không, hôm nay anh xuất hiện, không phải để giành giật, mà để bảo vệ cô thêm một lần nữa.
Cả quảng trường giờ đây rì rầm tiếng xì xào, kẻ tiếc nuối, người phẫn nộ thay. Còn người đàn ông cầu hôn, mặt mũi cúi gằm, len lén bỏ đi giữa cơn giận dữ của dư luận.
Đêm ấy, đám đông dần tản đi. Chỉ còn cô gái đứng lặng giữa khoảng sân ngập ánh đèn. Trên tay, chiếc hộp gỗ nhỏ vẫn còn vương hơi ấm.
Cô nhìn quanh, cố tìm bóng dáng quen thuộc nhưng anh đã biến mất. Trái tim nhói đau nhưng lại sáng lên một tia hy vọng kỳ lạ.
Có lẽ, đôi khi, tình yêu không cần những lời hứa hoa mỹ, cũng chẳng cần cầu hôn rình rang. Chỉ cần một người, dù đã bước ra khỏi cuộc đời ta, nhưng vẫn sẵn sàng quay lại đúng lúc, để bảo vệ ta khỏi một vết thương khác.
Một tuần sau, cô gái nhận được phong bì gửi đến tận nhà. Bên trong là một lá thư ngắn, cùng tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu căn hộ mang tên cô.
Dòng chữ anh viết run run:
“Ngày xưa, anh từng muốn cho em tất cả nhưng đã không thể. Giờ thì món quà này – căn hộ từng đứng tên chung của chúng ta – anh chuyển nhượng hết cho em. Xem như một lời xin lỗi muộn màng, cũng là để em yên tâm bắt đầu lại. Hãy sống thật hạnh phúc, kể cả khi người đó không phải là anh.”
Cô ôm chặt lá thư, khóc nức nở. Trên môi, một nụ cười khẽ nở – nụ cười của kẻ vừa mất, vừa được.
Bởi đôi khi, món quà lớn nhất không phải là nhẫn kim cương, không phải lễ cầu hôn lộng lẫy… mà là sự thật, là lòng bao dung, và là một tình yêu vẫn còn đó, dẫu chẳng còn danh phận.