Mẹ mất chưa tròn năm, cả nhà còn chưa nguôi ngoai thì bố đã làm đám cưới với cô vợ mới trẻ hơn ông gần 20 tuổi. Từ đó, tối nào ông cũng dặn anh em tôi:
“Sau 8 giờ đừng có ai về nhà, ở lại chỗ làm, chỗ học cũng được.”
Cả tôi và chị đều thấy lạ. Nhưng mỗi lần hỏi thì ông gắt gỏng:
“Chuyện người lớn, đừng xía vào.”
Một tối nọ, tôi quyết định nghỉ làm sớm và lén lút trở về trước 8h. Vừa đặt chân vào cổng, đèn trong nhà vẫn tối om, chỉ có ánh sáng mờ hắt ra từ phòng ngủ của bố.
Tôi rón rén bước tới thì… chết lặng.
Từ trong phòng vọng ra tiếng thì thầm ẻo lả:
“Ông làm như vậy… em sợ có ngày bọn trẻ nó phát hiện…”
Tiếng ông đáp lại rành rọt:
“Yên tâm. Chúng mà biết thì không chỉ em, mà cả bí mật 20 năm của bà ấy cũng bị lộ đấy.”
Bí mật? Bà ấy là ai? Mẹ tôi sao?
Tôi chưa kịp định thần thì tiếng gõ móng tay cồm cộp vang lên sau lưng. Quay lại, tôi thấy… mẹ tôi — với mái tóc rối bù, khuôn mặt trắng bệch — đang đứng bên cầu thang tầng hai, nơi bà từng té ngã và mất đúng vào ngày này năm ngoái.
Tôi hét lên thất thanh, nhưng mọi âm thanh như bị nghẹn lại.
Sáng hôm sau tỉnh dậy ở bệnh viện, bố bảo tôi bị ngất ngoài sân do cảm lạnh. Nhưng điều khiến tôi rùng mình là… khi mở mắt, tôi thấy cổ tay mình bị buộc một sợi chỉ đỏ — y hệt thứ mẹ hay dùng ngày còn sống, với lời dặn:
“Cái này… chỉ dùng khi con thấy người mình thương bị phản bội.”