Ngày tôi về làm dâu, vừa bước chân vào căn nhà cấp bốn ẩm thấp, thấy mẹ chồng đang lom khom bên đống bao tải ve chai, mồ hôi nhễ nhại, tôi đã cau mày, buột miệng:
– Trần đời thế gian… sao tôi lại gả vào cái nhà này!
Mẹ chồng nghe rõ, chỉ cười nhạt, không nói gì. Từ hôm đó, mỗi khi bà cặm cụi phân loại chai lọ, giấy vụn, tôi lại cố tình đóng sập cửa, lấy lý do “mùi hôi chịu không nổi”. Hàng xóm nhìn vào, ai cũng bảo tôi hỗn. Tôi mặc kệ.
Bà chưa từng xin tôi đồng nào, ngược lại còn lén để vào bếp vài tờ tiền lẻ mua thức ăn. Chồng tôi đi làm xa, mọi thứ trong nhà bà tự lo. Tôi vẫn xem thường: Một bà già nhặt ve chai thì biết gì về cuộc sống sang trọng.
Rồi một ngày, mẹ chồng ngã bệnh. Bác sĩ bảo bà yếu lắm rồi. Bà nắm tay tôi, run rẩy:
– Trong cái tủ gỗ kia… mẹ để cho con.
Bà mất vào sáng hôm sau, chẳng kịp nói hết câu.
Hôm tang lễ vừa xong, tôi mở tủ. Giữa đống quần áo cũ sờn chỉ, một hộp gỗ nhỏ hiện ra. Tôi run tay mở… bên trong là ba cây vàng sáng lấp lánh, kèm mảnh giấy:
“Bán ve chai cả đời, để dành cho tụi nó phòng khi khó khăn.”
Tôi nhìn quanh, không ai ở nhà. Tim đập thình thịch. Tôi nhét hộp vàng vào túi xách, khóa kéo thật kỹ.
Khi chồng hỏi, tôi giả bộ thở dài:
– Em tìm khắp mà chẳng thấy gì… chắc mẹ chẳng để lại.
Không ai biết sự thật. Chỉ có tôi, mỗi khi mở túi nữ trang, ánh vàng ấy lại nhói vào mắt… và vào tim.
Ba cây vàng nằm trong két của tôi suốt mấy tháng trời. Tôi không dám đeo, cũng chẳng dám bán, cứ nghĩ giữ lại sẽ an toàn. Nhưng lòng tham thì không chịu ngủ yên.
Một hôm, chồng tôi thất nghiệp, nợ nần chồng chất. Tôi liều đem vàng ra tiệm cầm đồ, đổi lấy tiền trả nợ và mua sắm cho mình vài món hàng hiệu. Tôi tin chắc chẳng ai biết.
Nhưng từ đó, mọi chuyện bắt đầu lạ lùng. Đêm nào tôi cũng mơ thấy mẹ chồng ngồi ở góc giường, tay vẫn ôm bao tải ve chai, ánh mắt buồn bã nhìn chằm chằm vào tôi. Có hôm tôi giật mình tỉnh giấc, nghe rõ tiếng lách cách như chai lọ va vào nhau ngoài sân, nhưng mở cửa thì không có ai.
Chưa kịp hết sợ, chuyện tồi tệ hơn ập tới. Người chủ tiệm vàng – nơi tôi bán số vàng ấy – bị công an bắt vì liên quan đến đường dây tiêu thụ vàng trộm cắp. Họ truy ra danh sách khách hàng, và tên tôi nằm trong đó. Tôi bị triệu tập để giải trình nguồn gốc vàng.
Chồng tôi biết chuyện, sững sờ:
– Em… lấy vàng ở đâu ra?
Tôi cứng họng. Cuối cùng, sự thật lộ ra. Cả nhà chồng phẫn nộ, hàng xóm khinh bỉ, bạn bè tránh mặt. Chồng bỏ đi, để lại tờ đơn ly hôn lạnh lẽo.
Ngày ra khỏi nhà, tôi lặng lẽ bước ngang qua cái góc sân nơi mẹ chồng từng phân loại ve chai. Trời đổ mưa, nước cuốn trôi một chiếc nhẫn cũ sẫm màu. Tôi chợt hiểu… vàng không làm mình sang hơn, chỉ làm lòng mình nặng thêm.