Gia đình ông Tùng, một gia đình truyền thống ở làng quê Nghệ An, đang chìm trong không khí tang lễ. Ông Tùng, người bố chồng, qua đời sau một cơn đột quỵ, để lại vợ và ba người con trai. Cả nhà quây quần trong căn nhà cấp bốn, chuẩn bị lễ nhập quan. Không khí nặng nề, tiếng khóc lặng lẽ xen lẫn tiếng tụng kinh. Bà Tùng, mẹ chồng, ngồi thẫn thờ bên quan tài, tay cầm chuỗi hạt, mắt đỏ hoe. Hai người con dâu lớn, chị Hoa và chị Lan, mặc áo tang trắng, tất bật lo cỗ bàn và tiếp khách. Duy chỉ có Linh, con dâu út ở thành phố, vẫn chưa thấy mặt.
Linh, vợ của Hùng – con trai út của ông Tùng – sống ở Hà Nội, làm trưởng phòng một công ty bất động sản. Cô nổi tiếng là người sắc sảo, hiện đại, nhưng cũng bị gia đình chồng chê là “thiếu tình cảm”. Linh ít về quê, ngay cả khi ông Tùng bệnh nặng, cô cũng chỉ gọi điện hỏi thăm, viện cớ bận công việc. Hùng, chồng cô, đã về quê từ hôm qua để lo tang lễ, nhưng bảo Linh bận, chắc không kịp về.
Đúng lúc cả nhà đang làm lễ nhập quan, tiếng xe ô tô dừng trước ngõ khiến mọi người ngoảnh nhìn. Linh bước xuống, mặc một bộ váy đỏ rực, dài chấm gối, nổi bật giữa không gian tang lễ trắng xóa. Cả nhà sững sờ. Bà Tùng cau mày, chị Hoa thì thầm với chị Lan: “Đám tang mà mặc váy đỏ, con bé này đúng là không biết điều!” Hùng vội chạy ra, kéo Linh vào góc, nhỏ giọng: “Em làm gì thế? Sao không mặc đồ tang?” Linh lạnh lùng đáp: “Anh, em vội từ công ty về, không kịp thay. Thôi, cứ để em thắp hương cho bố đã.”
Không khí càng căng thẳng khi Linh bước vào nhà, đôi giày cao gót gõ cộp cộp trên nền gạch. Mọi ánh mắt đổ dồn vào cô, từ ngạc nhiên đến khó chịu. Linh chẳng nói gì, chỉ lấy ba nén hương, châm lửa, quỳ trước bàn thờ. Cô khấn nhỏ, đôi mắt đỏ hoe, nhưng khuôn mặt vẫn giữ vẻ cứng rắn. Cả nhà im lặng, chỉ nghe tiếng kinh vang đều. Đúng lúc Linh cắm nén hương vào bát, điện thoại của Hùng reo lên. Anh bắt máy, rồi mặt tái mét, buông điện thoại, quay sang cả nhà: “Mẹ… anh cả… anh ấy bị tai nạn, đang cấp cứu ở bệnh viện tỉnh!”
Cả nhà chết lặng. Tiếng khóc bùng lên. Bà Tùng ngã quỵ, gào lên tên con trai lớn. Chị Hoa run rẩy, ôm mẹ chồng, còn chị Lan vội chạy đi lấy xe chuẩn bị đến bệnh viện. Trong lúc hỗn loạn, Linh đứng dậy, giọng bình tĩnh nhưng cương quyết: “Mọi người bình tĩnh. Anh Hùng, anh đưa mẹ và chị Hoa đi bệnh viện ngay. Em ở lại lo đám tang bố. Chị Lan, chị gọi thêm người nhà đến hỗ trợ.” Không ai phản đối, dù ánh mắt vẫn còn nghi ngờ. Hùng gật đầu, vội dắt mẹ và chị Hoa lên xe.
Linh ở lại, vẫn trong bộ váy đỏ, nhưng cô cởi giày, buộc tóc, bắt đầu chỉ đạo mọi người tiếp tục lễ nhập quan. Cô gọi thêm người từ làng đến giúp, sắp xếp cỗ bàn, thậm chí tự tay lau bàn thờ. Hàng xóm xì xào, nhưng chẳng ai dám nói gì, vì Linh làm mọi việc đâu ra đấy. Đến tối, tin từ bệnh viện báo về: anh cả qua cơn nguy kịch, nhưng vẫn cần nằm viện theo dõi. Cả nhà thở phào, nhưng không khí vẫn nặng nề.
Khi khách khứa đã về, Linh ngồi một mình trước bàn thờ bố chồng. Hùng trở về, thấy cô vẫn chưa thay bộ váy đỏ, bèn hỏi: “Em ổn không? Sao hôm nay em lại mặc thế này?” Linh thở dài, lấy từ túi xách một chiếc khăn tang trắng, buộc lên đầu. Cô nói, giọng nghẹn: “Anh, hôm nay em đang họp với đối tác lớn thì nghe tin bố mất. Em không kịp thay đồ, chỉ muốn về ngay để thắp cho bố nén hương. Bộ váy này… là món quà bố tặng em năm ngoái, khi em về thăm. Bố bảo em mặc màu đỏ cho tươi, vì bố thích thấy em vui. Em mặc nó, là muốn bố thấy em vẫn mạnh mẽ, như bố từng mong.”
Hùng sững sờ, ôm lấy Linh. Anh nhận ra, đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng, Linh đã luôn trân trọng bố mình, chỉ là cô không giỏi thể hiện. Đêm đó, Linh thức trắng, cùng cả nhà lo liệu tang lễ. Bộ váy đỏ của cô, dù lạc lõng giữa không gian tang lễ, lại trở thành biểu tượng cho một tình cảm thầm lặng, mà mãi đến khi bố chồng mất, cả nhà mới hiểu được.