×

Tại bệnh viện, bác sĩ thông báo cô Lan mất máu nghiêm trọng, cần truyền máu gấp

Tôi là Minh, 27 tuổi, sống một mình trong căn hộ nhỏ ở Sài Gòn. Cuộc sống của tôi xoay quanh công việc lập trình viên và những buổi tối lặng lẽ với cốc cà phê. Cô Lan, người giúp việc hơn 50 tuổi, đã làm việc cho tôi được gần một năm. Cô là người hiền lành, ít nói, luôn chu đáo dọn dẹp nhà cửa và nấu những bữa cơm nóng hổi. Tôi quý cô, nhưng chưa bao giờ hỏi nhiều về cuộc đời cô, chỉ biết cô sống một mình, không chồng con.

Một buổi chiều, khi tôi vừa đi làm về, bước vào nhà đã thấy cô Lan nằm bất tỉnh trên sàn bếp, máu chảy lênh láng từ vết thương ở tay. Một con dao rơi cạnh đó, có lẽ cô bị tai nạn khi đang nấu ăn. Hoảng loạn, tôi vội gọi xe cấp cứu, băng tạm vết thương cho cô bằng chiếc áo sơ mi gần đó. Trên đường đến bệnh viện, cô Lan mê man, khuôn mặt nhợt nhạt. Tôi nắm tay cô, lòng rối bời, chỉ biết cầu nguyện cô qua khỏi.

Tại bệnh viện, bác sĩ thông báo cô Lan mất máu nghiêm trọng, cần truyền máu gấp. Họ hỏi tôi có sẵn sàng hiến máu không, vì thời gian không còn nhiều. Tôi gật đầu ngay, dù chẳng biết nhóm máu của mình có hợp không. Sau khi xét nghiệm, bác sĩ nhìn tôi đầy ngạc nhiên: “Nhóm máu của cậu và cô ấy khớp 100%, rất hiếm, loại AB âm. Cậu cứu được cô ấy rồi.” Tôi sững sờ, vì tôi biết nhóm máu này cực kỳ hiếm. Nhưng lúc đó, tôi chỉ nghĩ đến việc cứu cô, không để ý gì hơn.

Ca truyền máu thành công, cô Lan được đưa vào phòng hồi sức. Tôi ngồi cạnh, nhẹ nhõm nhưng vẫn lo lắng. Khi giúp y tá sắp xếp đồ đạc của cô, tôi vô tình thấy một bức ảnh cũ rơi ra từ túi áo đồng phục của cô. Tôi nhặt lên, và tim như ngừng đập. Trong ảnh là một người đàn ông trẻ, mặc áo sơ mi trắng, cười rạng rỡ. Khuôn mặt ấy giống hệt bố tôi thời trẻ – người đã mất cách đây 10 năm. Tôi run rẩy, nhìn đi nhìn lại bức ảnh. Sao cô Lan lại có ảnh của bố tôi? Và tại sao nhóm máu của chúng tôi lại trùng nhau?

Cô Lan tỉnh lại vào sáng hôm sau, yếu ớt nhưng đã qua cơn nguy kịch. Tôi ngồi bên giường bệnh, cầm bức ảnh, nhẹ nhàng hỏi: “Cô Lan, bức ảnh này… là ai vậy?” Cô nhìn bức ảnh, mắt ngân ngấn nước, rồi thở dài, như trút bỏ một gánh nặng.

Cô kể, giọng run run. Hơn 30 năm trước, cô là một cô gái quê lên Sài Gòn làm giúp việc. Ở đó, cô gặp bố tôi – khi ấy là một chàng trai trẻ, con trai chủ nhà nơi cô làm việc. Họ yêu nhau, một tình yêu vụng trộm, vì gia đình bố tôi không bao giờ chấp nhận một cô giúp việc làm con dâu. Khi cô mang thai, bố tôi hứa sẽ thuyết phục gia đình, nhưng mẹ tôi – một tiểu thư được sắp xếp cưới bố – xuất hiện. Dưới áp lực từ gia đình, bố tôi buộc phải chia tay cô Lan. Cô lặng lẽ rời đi, một mình sinh ra đứa con trai, nhưng vì nghèo khó, cô đành gửi con cho một gia đình hiếm muộn nhận nuôi. Cô giữ bức ảnh của bố tôi như một kỷ vật, và âm thầm theo dõi cuộc sống của tôi từ xa, khi biết tôi chính là đứa con ấy.

Tôi chết lặng. “Vậy… cô là mẹ cháu?” Tôi hỏi, giọng nghẹn lại. Cô Lan gật đầu, nước mắt lăn dài. “Mẹ không dám nhận con, Minh. Mẹ chỉ muốn ở gần con, dù là làm giúp việc. Mẹ không ngờ hôm nay lại được con cứu.”

Tôi ôm lấy cô, nước mắt trào ra. Bao nhiêu năm, tôi sống mà không biết mẹ mình còn sống, không biết cô Lan – người lặng lẽ chăm sóc tôi – chính là người sinh ra tôi. Nhóm máu hiếm, bức ảnh cũ, tất cả là định mệnh đưa sự thật 30 năm ra ánh sáng.

Sau hôm đó, cô Lan chuyển về sống với tôi. Tôi không còn gọi cô là “cô” nữa, mà là “mẹ”. Căn hộ nhỏ giờ ấm áp hơn bao giờ hết. Mỗi tối, mẹ kể tôi nghe về những ngày xưa, về tình yêu của mẹ và bố, và về những năm tháng mẹ âm thầm dõi theo tôi. Tôi biết, dù quá khứ có đau lòng, tôi đã tìm được điều quý giá nhất – người mẹ mà tôi tưởng đã mất mãi mãi.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News