Tôi là Mai, 38 tuổi, sống ở một khu phố yên tĩnh thuộc tỉnh Hà Nam. Chồng tôi – anh Việt – mất cách đây 2 tháng, vào ngày 30 tháng 3 năm 2025, vì một cơn đột quỵ bất ngờ. Anh ra đi để lại tôi và con trai 8 tuổi, bé Tuấn, trong nỗi đau không thể nguôi ngoai. Tôi đặt di ảnh anh trên bàn thờ, hàng ngày thắp hương, cầu mong anh yên nghỉ. Nhưng kể từ ngày anh mất, một điều kỳ lạ bắt đầu xảy ra.
Từ ngày thứ hai sau khi anh mất, mỗi sáng, tôi đều thấy một người phụ nữ lạ mặt đứng trước cửa nhà, tay cầm tấm ảnh thờ giống hệt di ảnh của anh Việt. Cô ấy khoảng 35 tuổi, mặc áo dài trắng, khuôn mặt buồn bã, chỉ đứng yên lặng vài phút rồi rời đi. Tôi mở cửa hỏi, nhưng cô lắc đầu, không nói gì, rồi bước đi. Tôi lo lắng, nghĩ có thể cô ấy là người quen của anh, hoặc có ý định không tốt, nên lắp camera an ninh để theo dõi.
Suốt 49 ngày – thời gian làm lễ cầu siêu cho anh – người phụ nữ ấy xuất hiện đều đặn. Tôi chụp ảnh cô, hỏi hàng xóm, nhưng không ai nhận ra. Con trai tôi, bé Tuấn, cũng tò mò, hỏi: “Mẹ ơi, cô ấy là ai mà giống bố thế?” Tôi chỉ biết an ủi con, nhưng trong lòng đầy nghi ngờ. Đến ngày thứ 49, lễ cầu siêu kết thúc, và người phụ nữ không quay lại nữa. Tôi thở phào, nhưng vẫn quyết định kiểm tra lại camera để tìm manh mối.
Chiều nay, ngày 18 tháng 5 năm 2025, lúc 04:16 PM, tôi ngồi xem lại đoạn camera ghi hình ngày cuối cùng cô xuất hiện. Tôi thấy cô đứng trước cửa như thường lệ, cầm tấm ảnh, nhưng lần này, cô cúi đầu, thì thầm gì đó. Đột nhiên, một cơn gió mạnh thổi qua, và cô biến mất ngay trước mắt – không bước đi, không quay lại, chỉ biến mất như một làn khói. Tôi tái mặt, tua lại nhiều lần, nhưng hình ảnh không thay đổi. Tôi hoảng loạn, gọi anh trai đến xem cùng, và anh bảo: “Có khi nào là hồn ai đó không? Hay cô ấy có liên quan đến anh Việt?”
Tôi quyết định lục lại đồ đạc của chồng, tìm kiếm bất kỳ manh mối nào. Trong một chiếc hộp cũ, tôi phát hiện một bức thư tay, nét chữ quen thuộc của anh Việt, viết cách đây 5 năm: “Mai, nếu anh không còn, anh xin lỗi vì đã giấu em. Có một người phụ nữ – chị Hương – từng là bạn thân của anh, yêu anh thầm lặng. Anh từ chối cô ấy, nhưng cô ấy không oán. Nếu có gì xảy ra, mong em tha thứ cho cô ấy.” Tôi sững sờ. Hương – có phải cô ấy là người phụ nữ trong ảnh?
Tôi tìm hiểu và phát hiện một người tên Hương, bạn cũ của anh, đã qua đời cách đây 6 tháng vì bệnh nặng. Cô ấy sống cô độc, và người quen kể rằng cô luôn giữ một bức ảnh giống anh Việt, vì tình cảm chưa bao giờ phai. Tôi chợt hiểu: có lẽ linh hồn cô ấy, sau khi anh mất, đã đến thăm, mang theo tấm ảnh để tiễn biệt lần cuối. Ngày 49, khi lễ cầu siêu kết thúc, cô không cần trở lại nữa.
Tôi thắp thêm nén hương, khóc và nói với anh Việt: “Nếu cô ấy yêu anh, em không giận. Cảm ơn cô ấy đã đến, để em biết anh từng được yêu thương nhiều thế nào.” Từ đó, tôi sống yên bình với con trai, thỉnh thoảng kể cho Tuấn về câu chuyện kỳ lạ này. Với tôi, sự xuất hiện của người phụ nữ ấy không chỉ là bí ẩn, mà còn là lời nhắc nhở về tình yêu và sự tha thứ vượt qua cả cái chết.