Tôi là Lan, một người phụ nữ 32 tuổi, sống ở một căn nhà nhỏ ven đô Sài Gòn. Cuộc sống hôn nhân của tôi với Minh, chồng tôi, đã kéo dài 8 năm. Chúng tôi gặp nhau thời sinh viên, yêu nhau say đắm, và kết hôn ngay sau khi ra trường. Minh là một kỹ sư xây dựng, thường xuyên đi công trình xa nhà, còn tôi làm giáo viên tiểu học, ngày ngày bận rộn với lũ trẻ con nghịch ngợm. Cuộc sống của chúng tôi êm đềm, không giàu có nhưng đầy đủ, và tôi luôn tự hào về tình yêu mà chúng tôi dành cho nhau.
Cho đến một buổi tối mưa tầm tã cách đây vài tháng. Minh trở về nhà muộn hơn thường lệ, trên tay đẩy một chiếc xe lăn chở một người phụ nữ lạ mặt. Cô ấy khoảng chừng 25 tuổi, khuôn mặt xinh xắn nhưng tái nhợt, đôi chân teo tóp, rõ ràng là bị tật nguyền. Minh nhìn tôi, giọng kiên quyết: “Lan, đây là Hương. Từ nay em ấy sẽ ở với chúng ta. Em chăm sóc cho Hương nhé.” Tôi sững sờ, không tin vào mắt mình. Chồng tôi lén lút đưa một người phụ nữ về nhà, và giờ ép tôi phải chăm sóc cô ta? Tôi nghĩ ngay đến những câu chuyện ngoại tình trên mạng xã hội, tim tôi đau nhói.
Từ hôm đó, cuộc sống của tôi đảo lộn hoàn toàn. Minh không giải thích gì nhiều, chỉ nói rằng Hương là “người quen cũ” và cần chỗ ở tạm thời. Anh ấy thường xuyên vắng nhà vì công việc, để lại tôi một mình với Hương. Cô ấy ít nói, hầu như chỉ ngồi trên xe lăn nhìn ra cửa sổ, đôi mắt buồn bã. Tôi phải nấu ăn, giặt giũ, thậm chí tắm rửa cho cô ấy – những việc mà một người vợ bình thường không bao giờ nghĩ mình phải làm cho “tình địch”.
Ban đầu, tôi làm mọi thứ trong sự miễn cưỡng và giận dữ. Mỗi sáng, tôi dậy sớm chuẩn bị bữa ăn, nhưng lòng đầy nghi ngờ. “Cô ta là ai? Tại sao Minh lại quan tâm đến vậy?” Tôi tự hỏi. Có lần, tôi thấy Minh lén lút gọi điện cho ai đó, giọng thì thầm: “Hương ổn rồi, anh sẽ chăm sóc em ấy.” Tim tôi như vỡ vụn. Tôi nghĩ Hương chính là bồ nhí của chồng, có lẽ bị tai nạn trong lúc đi chơi với anh ấy, và giờ Minh ép tôi chăm sóc để che giấu tội lỗi.
Tôi bắt đầu theo dõi họ. Một tối, Minh về nhà, mang theo bó hoa hồng – loại hoa tôi yêu thích – nhưng lại đưa cho Hương. Cô ấy mỉm cười yếu ớt, và Minh ôm cô ấy nhẹ nhàng. Tôi không chịu nổi, lao vào phòng ngủ khóc nức nở. Đêm đó, tôi đối chất với Minh: “Anh nói đi, cô ta là ai? Bồ nhí của anh phải không? Sao anh có thể làm thế với em?” Minh chỉ lắc đầu, giọng mệt mỏi: “Lan, em đừng nghĩ lung tung. Anh không thể nói bây giờ, nhưng hãy tin anh, Hương không phải như em nghĩ.” Tôi giận dữ, đòi ly hôn, nhưng Minh van xin: “Hãy chăm sóc Hương thêm chút nữa, rồi anh sẽ kể hết.”
Dần dần, qua những ngày chăm sóc, tôi nhận ra Hương không phải là người xấu. Cô ấy hay kể chuyện về tuổi thơ, về những cánh đồng lúa ở quê, về một người anh trai luôn bảo vệ mình. Lạ lùng thay, những câu chuyện ấy nghe quen thuộc, giống như những gì Minh từng kể về gia đình anh. Hương thích ăn chè đậu trắng – món ăn ưa thích của Minh – và hay hát ru những bài dân ca miền Trung. Có lần, Hương bị sốt cao, tôi phải thức trắng đêm chườm khăn cho cô ấy. Trong cơn mê sảng, cô ấy gọi: “Anh Minh… cứu em…” Tôi nghĩ đó là bằng chứng ngoại tình, nhưng sao giọng cô ấy nghe như van xin một người anh trai?
Tôi bắt đầu tìm kiếm manh mối. Lục lọi tủ quần áo của Minh, tôi tìm thấy một album ảnh cũ. Trong đó có ảnh Minh hồi nhỏ, bên cạnh một bé gái giống hệt Hương, nhưng lành lặn. Tim tôi đập thình thịch. Có phải…?
Căng thẳng lên đến đỉnh điểm vào một buổi chiều. Minh về nhà sớm, thấy tôi đang lau nhà trong khi Hương ngồi một góc đọc sách. Anh ấy đột ngột nói: “Lan, anh cần nói chuyện.” Nhưng trước khi anh kịp mở lời, Hương bất ngờ ngã từ xe lăn xuống đất, khóc nức nở: “Em xin lỗi chị Lan, em không muốn làm gánh nặng. Anh Minh, đưa em đi chỗ khác đi!” Tôi giận dữ hét lên: “Đúng rồi, đưa cô ta đi đi! Tôi không chịu nổi nữa!” Minh quỳ xuống, nước mắt lăn dài: “Lan, nghe anh giải thích. Hương không phải bồ nhí. Cô ấy là… em gái anh.”
Tôi chết lặng. Minh kể hết mọi chuyện. Hương là em gái ruột của anh, sinh đôi với Minh. Khi còn nhỏ, hai anh em chơi đùa bên sông, Minh vô tình đẩy Hương ngã, dẫn đến tai nạn khiến cô ấy bị liệt chân. Gia đình nghèo, cha mẹ xấu hổ vì có con tật nguyền, đã gửi Hương vào trại mồ côi, giấu kín bí mật. Minh lớn lên trong day dứt, luôn tìm kiếm em gái. Cách đây vài tháng, anh tìm thấy Hương đang sống lang thang, bệnh tật. Anh lén đưa về nhà, không dám nói vì sợ tôi bỏ anh khi biết anh là “nguyên nhân” gây ra tai nạn.
Tôi sụp đổ. Tất cả những nghi ngờ, giận dữ của tôi hóa ra là hiểu lầm. Hương khóc: “Chị Lan, em không trách anh Minh. Em chỉ muốn có một gia đình.” Tôi ôm Hương, nước mắt tuôn rơi. Cao trào ấy khiến tôi nhận ra tình yêu gia đình mạnh mẽ đến nhường nào.
Nhưng twist thực sự đến sau đó vài tuần. Khi chúng tôi quyết định đưa Hương đi khám để phẫu thuật chân, bác sĩ kiểm tra hồ sơ và tiết lộ một sự thật kinh hoàng: Hương không chỉ là em gái Minh, mà còn là… con gái ruột của cha Minh từ mối tình ngoài luồng. Cha Minh đã giấu diếm, nhận Hương là em gái để che đậy scandal. Tai nạn năm xưa không phải do Minh đẩy, mà do cha say rượu đánh đập, khiến Hương ngã. Minh chỉ chứng kiến và tự trách mình vì không bảo vệ được “em gái”.
Sự thật này như sét đánh. Minh sốc nặng, nhưng Hương mỉm cười: “Dù sao, anh vẫn là anh trai em. Chị Lan là chị dâu em.” Twist ấy khiến tôi hiểu rằng, gia đình không phải máu mủ, mà là tình thương. Tôi không còn giận Minh vì giấu giếm, mà thương anh hơn vì gánh nặng anh mang suốt bao năm.
Từ đó, cuộc sống chúng tôi thay đổi. Hương phẫu thuật thành công, dần đi lại được. Tôi coi Hương như em gái ruột, dạy cô ấy học chữ, tìm việc làm. Minh trở nên gần gũi hơn, thường ôm tôi thì thầm: “Cảm ơn em đã tha thứ.” Chúng tôi cùng nhau xây dựng một gia đình thực sự, nơi không còn bí mật hay hiểu lầm.
Mỗi tối, nhìn Hương cười đùa, tôi nghĩ về hành trình đầy nước mắt ấy. Đôi khi, những gì ta nghĩ là phản bội lại chính là tình yêu thương sâu sắc nhất. Và tôi biết, mình đã may mắn vì có một người chồng sẵn sàng hy sinh vì gia đình – dù gia đình ấy có phức tạp đến đâu.