×
×

Bà Tư, 78 tuổi, là một gương mặt quen thuộc ở góc cuối chợ An Lạc, một khu chợ nhỏ ở ngoại ô Sài Gòn

Bà Tư, 78 tuổi, là một gương mặt quen thuộc ở góc cuối chợ An Lạc, một khu chợ nhỏ ở ngoại ô Sài Gòn. Trong suốt 20 năm qua, ngày nào bà cũng ngồi đó, bên gánh chuối nhỏ, với vài nải chuối vàng ươm mà bà hái từ vườn nhà. Bà mặc chiếc áo bà ba bạc màu, đội nón lá, và luôn nở nụ cười hiền hậu với bất kỳ ai đi qua. Ai cũng nghĩ bà nghèo khổ, vì gánh chuối của bà thường ế, mỗi ngày chỉ bán được vài nghìn đồng, đủ mua ít gạo và mắm.

Tôi – Minh, một sinh viên 22 tuổi – thường ghé chợ mua đồ ăn, và hay dừng lại trò chuyện với bà. Tôi thương bà, thỉnh thoảng mua giúp vài nải chuối, dù nhà tôi không ai ăn. Dân chợ cũng vậy, họ thương bà, người cho thêm ít tiền, người mang cơm cho bà, nghĩ rằng bà sống cô đơn, không nơi nương tựa. Bà Tư chỉ cười: “Cảm ơn các con, bà sống thế này là đủ rồi.”

Nhưng một buổi chiều ngày 14 tháng 5 năm 2025, lúc 2:36 chiều, một sự kiện bất ngờ đã thay đổi suy nghĩ của tất cả mọi người về bà Tư. Hôm đó, trời đổ mưa lớn, tôi chạy vào chợ trú mưa, thấy bà Tư đang vội vàng che gánh chuối bằng tấm nylon. Trong lúc bà cúi xuống buộc tấm phủ, một chiếc túi vải đỏ nhỏ rơi ra từ gánh hàng, lăn xuống đất. Tôi nhanh chóng nhặt lên, định đưa lại cho bà, nhưng túi đã bung ra – và tôi chết lặng khi thấy bên trong: hàng chục tờ 500 nghìn đồng, được buộc gọn gàng bằng dây chun, cùng vài tờ giấy chứng nhận quyền sử dụng đất.

Tôi lắp bắp: “Bà ơi, cái này… của bà sao?” Bà Tư giật mình, vội vàng lấy lại chiếc túi, nhưng ánh mắt bà thoáng chút lo lắng. Thấy tôi tò mò, bà thở dài, kéo tôi ngồi xuống bên cạnh, kể cho tôi nghe câu chuyện mà bà giấu kín suốt 20 năm. Hóa ra, bà không hề nghèo khổ. Bà từng là chủ một tiệm tạp hóa lớn ở Sài Gòn, và sau khi chồng mất, bà bán tiệm, gom được một số tiền lớn. Bà còn sở hữu vài mảnh đất ở quê, trị giá hàng tỷ đồng. Nhưng bà chọn sống giản dị, bán chuối ở chợ, vì đó là cách bà cảm thấy gần gũi với cuộc sống và kỷ niệm về chồng – người từng rất thích ăn chuối do bà trồng.

“Minh à, bà không thiếu tiền. Nhưng bà không muốn sống xa hoa. Bán chuối, trò chuyện với mọi người, bà thấy vui. Số tiền này bà để dành, không phải cho bà, mà cho những người cần hơn,” bà nói, giọng trầm ấm. Bà tiết lộ rằng suốt 20 năm, bà âm thầm dùng tiền tiết kiệm để giúp đỡ trẻ mồ côi và các gia đình khó khăn trong làng, nhưng không muốn ai biết. Chiếc túi đỏ là số tiền bà vừa gom lại, định gửi cho một trung tâm từ thiện.

Tôi sững sờ, cảm động trước tấm lòng của bà. Tôi kể câu chuyện này cho những người trong chợ, và tin tức lan nhanh. Dân chợ không còn nhìn bà Tư bằng ánh mắt thương hại, mà bằng sự kính trọng. Một số người còn tổ chức một buổi gặp mặt nhỏ ngay tại chợ, để cảm ơn bà vì những việc tốt bà đã làm. Bà Tư, dù ngại ngùng, vẫn cười hiền: “Các con đừng làm lớn chuyện, bà chỉ muốn sống đơn giản thôi.”

Từ đó, gánh chuối của bà Tư không còn ế nữa. Mọi người đến mua, không phải vì thương, mà vì muốn gần gũi với bà – người phụ nữ giản dị nhưng có trái tim vàng. Với tôi, câu chuyện về chiếc túi đỏ của bà Tư là bài học về sự khiêm nhường và ý nghĩa thật sự của hạnh phúc – không nằm ở tiền bạc, mà ở tình người và cách ta sống vì người khác.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News