×
×

Chị chỉ làm vợ được đúng 7 ngày. Chưa kịp chung sống lâu, chưa kịp mang thai hay làm mẹ, anh Nam đột ngột qua đời

Chị Thủy, người phụ nữ nhỏ nhắn với nụ cười hiền, bước vào gia đình tôi cách đây hơn 20 năm, khi tôi còn là một cậu bé 10 tuổi. Chị là vợ của anh trai tôi – anh Nam – trong một cuộc hôn nhân ngắn ngủi nhưng để lại dấu ấn sâu đậm. Anh Nam và chị Thủy cưới nhau vào một ngày mưa tháng 5 năm 2004, tại làng quê nhỏ thuộc Quảng Ninh. Hôn lễ giản dị, nhưng cả nhà tôi vui mừng vì anh Nam cuối cùng cũng tìm được người bạn đời sau nhiều năm lận đận.

Chị chỉ làm vợ được đúng 7 ngày. Chưa kịp chung sống lâu, chưa kịp mang thai hay làm mẹ, anh Nam đột ngột qua đời vì một cơn đột quỵ bất ngờ. Anh ra đi để lại chị Thủy – một cô dâu mới, chưa kịp quen với vai trò người vợ – trong nỗi đau và bàng hoàng. Gia đình tôi, đặc biệt là bố mẹ tôi, không biết phải đối mặt thế nào. Nhưng điều không ai ngờ là chị Thủy quyết định ở lại, không rời đi như nhiều người nghĩ.

Bố tôi, một người nông dân nghiêm khắc, ban đầu phản đối: “Con về nhà đi, Nam mất rồi, con ở đây làm gì?” Nhưng chị Thủy quỳ xuống, khóc: “Bố ơi, con không có gia đình, anh Nam là tất cả của con. Con muốn ở lại, chăm sóc bố mẹ và em trai, coi như trả ơn anh Nam.” Mẹ tôi, dù đau lòng, cũng động viên: “Thôi, để nó ở, tội nghiệp.” Và thế là chị trở thành nàng dâu của nhà tôi, dù không còn là vợ của anh Nam.

Những năm đầu, chị Thủy sống như một người con trong nhà. Chị chăm sóc bố mẹ tôi, dọn dẹp, nấu ăn, và còn đưa tôi – cậu em chồng nhỏ – đi học mỗi ngày. Chị không lấy chồng nữa, dù nhiều người mai mối. Chị nói: “Con đã hứa với anh Nam là sẽ chăm sóc gia đình này. Con không thể phá lời hứa.” Bố tôi, ban đầu khó chịu, dần cảm động trước sự hy sinh của chị. Ông bắt đầu gọi chị là “con Thủy” thay vì “cô gái kia”.

Thời gian trôi qua, chị Thủy trở thành chỗ dựa của gia đình. Khi bố tôi qua đời năm 2015, chị lo liệu tang lễ như con gái ruột. Khi mẹ tôi bệnh nặng năm 2020, chị thức trắng đêm chăm sóc, dù lúc đó chị đã ngoài 40. Tôi lớn lên, lập gia đình, nhưng chị vẫn ở lại căn nhà cũ, giữ gìn kỷ vật của anh Nam – chiếc đồng hồ anh yêu thích và bức ảnh cưới của hai người.

Đến ngày 13 tháng 5 năm 2025, khi tôi về thăm nhà, tôi thấy chị Thủy ngồi trước bàn thờ anh Nam, thắp hương. Chị đã 47 tuổi, tóc điểm bạc, nhưng nụ cười vẫn ấm áp. Tôi hỏi: “Chị, sao chị không nghĩ cho bản thân? Hơn 20 năm qua, chị hy sinh quá nhiều.” Chị nhìn tôi, giọng nhẹ nhàng: “Em ơi, chị không thấy đó là hy sinh. Ở đây, với bố mẹ, với em, chị thấy anh Nam vẫn sống. Chị làm vợ anh chỉ 7 ngày, nhưng làm nàng dâu nhà này suốt 20 năm, chị thấy đủ rồi.”

Tôi ôm chị, nước mắt rơi. Chị Thủy không chỉ là nàng dâu, mà còn là người giữ hồn gia đình tôi. Câu chuyện về chị lan khắp làng, trở thành bài học về tình yêu và trách nhiệm. Với tôi, chị là người chị cả, người mẹ thứ hai, và là biểu tượng của sự hy sinh vô điều kiện. Ngày chị thắp hương cho anh Nam, tôi biết rằng tình yêu của chị không chỉ dành cho anh, mà còn cho cả gia đình tôi – một tình yêu vượt qua cả thời gian và mất mát.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News