Ở vùng đất Bảo Lộc, Lâm Đồng, nơi những con đèo uốn lượn giữa rừng thông xanh mướt và đồi chè bạt ngàn, người dân từ lâu đã truyền tai nhau câu chuyện về ba cô gái. Chuyện chẳng biết thật giả, nhưng mỗi khi màn sương mù giăng kín đèo Bảo Lộc, người ta lại thì thầm, nửa sợ hãi, nửa tò mò.
Cách đây hơn hai mươi năm, ba cô gái trẻ – Lan, Mai và Thủy – là bạn thân, cùng lớn lên ở thị trấn nhỏ dưới chân đèo. Họ xinh đẹp, yêu đời, thường chở nhau trên chiếc xe máy cà tàng, hát vang giữa những con đường ngoằn ngoèo. Dân làng gọi họ là “bộ ba bất ly thân”. Lan mạnh mẽ, lái xe điêu luyện; Mai dịu dàng, hay kể chuyện cười; còn Thủy mơ mộng, thích ngắm mây trời. Mỗi chiều, họ hay lên đèo ngắm hoàng hôn, nơi ánh nắng vàng rực rỡ phủ lên những ngọn thông.
Một buổi tối mùa đông, sương mù dày đặc, ba cô gái vẫn quyết định lên đèo như thường lệ. Dân làng khuyên can, bảo đêm đó gió lạnh, đường trơn, nhưng Lan cười lớn: “Có em lái, ai mà ngã được!” Họ lên xe, tiếng cười vang vọng, rồi mất hút trong màn sương. Đêm ấy, cả ba không trở về.
Sáng hôm sau, người ta tìm thấy chiếc xe máy vỡ nát dưới vực sâu. Nhưng kỳ lạ thay, không có dấu vết của Lan, Mai hay Thủy. Cả làng đổ xô đi tìm, từ chân đèo đến tận rừng sâu, nhưng không một manh mối. Cảnh sát kết luận họ đã gặp tai nạn và có thể bị thú hoang tấn công, nhưng gia đình không tin. Họ tổ chức lễ cầu siêu, dựng một miếu nhỏ bên đèo, đặt ba bức ảnh của các cô gái, thắp hương khấn vái.
Từ đó, lời đồn bắt đầu lan truyền. Người ta kể rằng, vào những đêm sương mù, nếu đi qua đèo Bảo Lộc, bạn có thể nghe tiếng cười trong trẻo vang lên từ xa. Có người thề rằng họ thấy ba cô gái đứng bên đường, mặc áo trắng, vẫy tay gọi xe. Một tài xế xe tải kể, anh từng dừng xe chở ba cô gái trẻ lên thị trấn. Họ cười nói rôm rả, nhưng khi đến nơi, anh quay lại thì ghế sau trống không, chỉ còn mùi hương hoa rừng thoang thoảng.
Nhiều năm trôi qua, câu chuyện về ba cô gái trở thành huyền thoại. Dân làng bảo họ không chết, mà bị lạc vào một thế giới khác, nơi họ mãi trẻ trung, mãi vui vẻ. Có người nói họ thành những hồn ma, nhưng không làm hại ai, chỉ muốn tìm đường về nhà. Miếu nhỏ bên đèo lúc nào cũng nghi ngút khói hương, người qua đường thường dừng lại thắp nén nhang, cầu mong bình an.
Một đêm, Nam, một chàng trai từ Sài Gòn, chạy xe máy qua đèo để về thăm quê. Anh nghe câu chuyện về ba cô gái, nhưng chỉ cười, cho rằng đó là lời đồn nhảm. Đêm ấy, sương mù dày đặc, đèn xe Nam chập chờn. Đột nhiên, anh thấy ba bóng dáng phía trước, vẫy tay. Nghĩ là người cần giúp, Nam dừng xe. Ba cô gái, xinh đẹp, mặc áo trắng, nở nụ cười rạng rỡ, xin đi nhờ lên thị trấn. Nam gật đầu, dù lòng hơi bất an.
Trên đường, họ trò chuyện vui vẻ. Lan kể về những con đèo, Mai hát một bài dân ca, còn Thủy chỉ vào bầu trời, nói về những vì sao. Nam dần quên đi nỗi sợ, cảm thấy như đang chở ba người bạn cũ. Nhưng khi đến thị trấn, anh quay lại, ghế sau trống không. Hoảng loạn, Nam nhìn xuống, thấy một chiếc vòng tay bằng bạc nằm trên yên xe, khắc ba cái tên: Lan, Mai, Thủy. Anh run rẩy, vội chạy đến miếu bên đèo, đặt chiếc vòng lên bàn thờ, thắp ba nén hương, khấn: “Các chị, nếu đây là dấu hiệu, em xin các chị yên nghỉ.”
Từ hôm đó, Nam không bao giờ kể lại chuyện này, nhưng anh thay đổi. Anh thường quay lại Bảo Lộc, chăm sóc miếu nhỏ, trồng thêm hoa quanh đó. Dân làng bảo Nam được ba cô gái chọn, để gửi gắm một thông điệp: họ không oán trách, chỉ mong được nhớ đến như những cô gái yêu đời, từng sống hết mình giữa đất trời Bảo Lộc.
Câu chuyện về ba cô gái đèo Bảo Lộc vẫn được kể, như một phần của vùng đất này. Mỗi khi sương mù giăng lối, người ta lại nhìn lên đèo, tự hỏi: liệu tiếng cười ấy có còn vang đâu đó, giữa rừng thông bạt ngàn?