×

Ngày chuẩn bị về ra mắt bố mẹ chồng tương lai, người yêu hỏi mượn tạm 100 cây vàng

Tôi là bà Hương, 65 tuổi, góa chồng được 5 năm. Chồng tôi mất vì bạo bệnh, để lại cho tôi một căn nhà khang trang ở ngoại ô Sài Gòn và 100 cây vàng tích cóp cả đời. Những năm đầu sau khi ông ấy ra đi, tôi sống lặng lẽ, quanh quẩn với vườn cây, góc bếp, và những buổi tụng kinh ở chùa. Tôi nghĩ cuộc đời mình đã khép lại, chỉ chờ ngày theo ông ấy.

Cho đến khi tôi gặp Tuấn, cậu trai 25 tuổi làm nghề sửa chữa điện nước. Hôm ấy, ống nước nhà tôi bị vỡ, tôi gọi thợ đến sửa. Tuấn xuất hiện, cao ráo, gương mặt sáng sủa, miệng luôn cười. Cậu làm việc nhanh nhẹn, còn vui tính, kể mấy câu chuyện làm tôi bật cười – điều mà tôi đã quên từ lâu. Sau lần đó, Tuấn hay ghé qua, khi thì sửa bóng đèn, khi thì tỉa cây giúp tôi, dù tôi chẳng gọi. Cậu nói: “Bà sống một mình, cháu lo bà vất vả.”

Dần dần, những lần ghé thăm của Tuấn làm trái tim già nua của tôi rung động. Cậu hay chở tôi đi chợ, đi chùa, thậm chí đưa tôi đi nghe cải lương. Ở tuổi 65, tôi như sống lại thời con gái, tim đập rạo rực khi Tuấn nắm tay tôi qua đường hay khen tôi trẻ hơn tuổi. Tôi biết khoảng cách tuổi tác giữa chúng tôi là một vực thẳm, nhưng Tuấn nói cậu không quan tâm. “Với cháu, cô Hương là người phụ nữ đặc biệt, tuổi tác chỉ là con số.” Tôi xiêu lòng.

Một năm sau, Tuấn ngỏ lời muốn cưới tôi. Tôi ngỡ ngàng, nửa tin nửa ngờ, nhưng cậu quỳ xuống, nắm tay tôi, nói rằng cậu muốn chăm sóc tôi cả đời. Tôi đồng ý, dù trong lòng vẫn lo lắng điều tiếng. Tuấn bảo cuối tuần sẽ đưa tôi về quê ra mắt bố mẹ cậu, rồi chúng tôi sẽ tổ chức một đám cưới nhỏ. Tôi hồi hộp, sửa soạn quần áo, thậm chí mua quà biếu bố mẹ chồng tương lai. Tôi mơ về một mái ấm mới, dù muộn màng.

Đêm trước ngày về quê, Tuấn đến nhà tôi, vẻ mặt lo lắng. Cậu nói đang có cơ hội làm ăn lớn – nhập hàng điện tử từ nước ngoài – nhưng thiếu vốn. “Cô Hương, cô cho cháu mượn tạm 100 cây vàng, chỉ một tháng thôi, cháu sẽ hoàn lại gấp đôi. Nếu không có vốn bây giờ, cơ hội này vuột mất, cháu không thể lo cho tương lai của hai đứa.” Cậu nắm tay tôi, mắt rưng rưng. Tôi đắn đo. 100 cây vàng là cả gia tài của tôi, là những gì chồng tôi để lại. Nhưng nhìn Tuấn, tôi nhớ lời cậu nói về tình yêu, về tương lai. Tôi nghĩ, nếu đã quyết định gắn bó, tôi phải tin cậu.

Tôi mở két sắt, đưa cho Tuấn 100 cây vàng. Cậu ôm tôi, hứa sẽ không phụ lòng. “Cô chờ cháu, mai cháu qua đón cô về quê.” Tôi gật đầu, lòng nhẹ nhõm vì đã giúp người mình yêu.

Nhưng hôm sau, Tuấn không đến. Điện thoại cậu tắt máy. Tôi chờ từ sáng đến tối, rồi sang ngày hôm sau, vẫn không một tin tức. Linh cảm chẳng lành, tôi tìm đến chỗ trọ của Tuấn, chỉ để nghe chủ nhà nói cậu đã dọn đi từ hôm qua, không để lại địa chỉ. Tôi chết lặng. Tôi gọi khắp nơi, hỏi bạn bè cậu, nhưng chẳng ai biết Tuấn ở đâu. Cuối cùng, tôi đến công an trình báo. Họ nói trường hợp như của tôi không hiếm, nhưng khả năng tìm lại vàng gần như bằng không. Tuấn đã biến mất, mang theo 100 cây vàng của tôi.

Tôi trở về nhà, ngồi trong căn phòng trống vắng, lòng đau như cắt. Tôi không chỉ mất vàng, mà còn mất niềm tin, mất cả những tháng ngày hạnh phúc tưởng như đã tìm lại được. Hàng xóm bắt đầu xì xào, có người thương, có kẻ cười nhạo “già còn ham trai trẻ”. Tôi không trách họ, chỉ tự trách mình đã mù quáng.

Một tháng sau, tôi bán căn nhà, chuyển về quê sống với đứa cháu gái. Tôi không còn gì ngoài vài bộ quần áo và những ký ức đau lòng. Nhưng tôi tự nhủ, ở tuổi này, tôi vẫn còn thời gian để làm lại. Tôi mở một quán nước nhỏ ở quê, sống bình dị bên cháu. Mỗi đêm, tôi thắp hương cho chồng, xin ông tha thứ vì đã để gia tài ông để lại tan biến. Và tôi tự hứa, sẽ không để trái tim mình lạc lối thêm lần nữa.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News