×

Ở một ngôi làng nhỏ ven biển miền Trung, chị Thắm, 38 tuổi, sống lặng lẽ trong căn nhà mái ngói bạc màu

Ở một ngôi làng nhỏ ven biển miền Trung, chị Thắm, 38 tuổi, sống lặng lẽ trong căn nhà mái ngói bạc màu. Chị từng có một gia đình hạnh phúc bên người chồng tên Dũng và cậu con trai nhỏ tên Bình. Nhưng bảy năm trước, Dũng – người chồng chị yêu thương – mất tích sau khi đi xuất khẩu lao động ở Đài Loan, để lại chị với nỗi đau và niềm tin mãnh liệt rằng một ngày nào đó, anh sẽ trở về.

Dũng là một người đàn ông chăm chỉ, yêu vợ con. Nhà nghèo, anh quyết định đi xuất khẩu lao động để kiếm tiền lo cho tương lai của Bình. “Anh đi ba năm, kiếm đủ tiền rồi về xây nhà mới cho em với con,” Dũng hứa trước ngày lên đường. Chị Thắm tiễn chồng trong nước mắt, nhưng lòng đầy hy vọng. Những tháng đầu, Dũng đều đặn gọi điện về, gửi tiền và kể về cuộc sống nơi xứ người. Nhưng rồi, một ngày, mọi liên lạc bỗng dứt. Công ty môi giới báo rằng Dũng đã bỏ việc, không ai biết anh đi đâu. Có tin đồn anh bị tai nạn trên công trường, nhưng không có bằng chứng xác thực.

Dân làng khuyên chị Thắm chấp nhận sự thật, rằng Dũng có lẽ đã không còn. Nhưng chị không tin. “Anh ấy hứa sẽ về. Dũng không bao giờ thất hứa,” chị nói, ánh mắt cương nghị. Chị một mình nuôi Bình, làm đủ nghề từ may vá đến bán hàng rong, vừa lo cho con vừa giữ căn nhà như một nơi chờ đợi Dũng. Con chó Vàng, chú chó Dũng nuôi từ khi còn bé, giờ đã già, vẫn nằm trước hiên mỗi ngày, như cùng chị chờ chủ.

Bảy năm trôi qua, Bình giờ đã 12 tuổi, bắt đầu hỏi về cha. Chị Thắm chỉ kể những câu chuyện đẹp về Dũng – người cha yêu thương, hứa sẽ mang quà từ nước ngoài về cho con. Chị không muốn Bình mất niềm tin, như cách chị vẫn giữ niềm tin của mình. Nhưng trong lòng, chị cũng có những khoảnh khắc yếu đuối, tự hỏi liệu Dũng có thực sự còn sống.

Một đêm cuối thu, trời se lạnh, gió thổi mạnh từ biển vào. Chị Thắm đang ngồi vá áo cho Bình thì Vàng, con chó già yếu, bất ngờ sủa lên từng tiếng thất thanh. Tiếng sủa khàn đục, đầy kích động, vang vọng trong đêm. Chị giật mình, chưa từng thấy Vàng phản ứng như vậy trong nhiều năm. “Vàng, mày làm sao thế?” chị gọi, nhưng con chó vẫn sủa, chạy ra cổng, mắt hướng về con đường làng tối om.

Chị Thắm vội đứng dậy, tim đập thình thịch. Chị mở cổng, gió lạnh ùa vào, mang theo mùi muối biển. Trong ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn ngoài sân, chị thấy một bóng người gầy gò, lảo đảo bước tới. Người đó mặc bộ quần áo cũ kỹ, tóc dài rối bù, khuôn mặt hốc hác nhưng đôi mắt – đôi mắt ấy – khiến chị lặng người. Là Dũng.

“Dũng… anh… anh thật sao?” chị run rẩy, nước mắt trào ra. Người đàn ông dừng lại, nhìn chị, giọng yếu ớt nhưng ấm áp: “Thắm… anh về với em rồi.” Chị lao tới, ôm chặt lấy anh, không quan tâm đến dáng vẻ tiều tụy hay mùi mồ hôi bám trên người. Dũng, dù kiệt sức, vẫn vòng tay ôm vợ, thì thầm: “Anh xin lỗi, để em đợi lâu quá.”

Chị đưa Dũng vào nhà, pha nước ấm, lấy quần áo sạch cho anh, và nấu một bát cháo nóng. Trong ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn, Dũng kể lại câu chuyện mà chị không thể tin nổi. Sau hai năm làm việc ở Đài Loan, anh bị một nhóm lừa đảo dụ dỗ sang một công trường bất hợp pháp ở vùng hẻo lánh. Tại đó, anh và nhiều lao động khác bị giam lỏng, làm việc trong điều kiện khắc nghiệt, không được liên lạc với bên ngoài. Dũng cố trốn thoát nhiều lần nhưng thất bại, bị đánh đập và giam giữ. Mãi đến năm ngoái, khi công trường bị cảnh sát triệt phá, anh mới được tự do. Nhưng vì mất giấy tờ, không tiền, và sức khỏe suy kiệt, hành trình trở về Việt Nam của anh kéo dài gần một năm, đi bộ, làm thuê, và sống nhờ lòng tốt của những người xa lạ.

“Anh chỉ nghĩ đến em và Bình,” Dũng nói, nắm tay chị. “Mỗi ngày, anh sợ mình không đủ sức về. Nhưng anh nhớ lời hứa, phải về với em.” Chị Thắm khóc, vừa hạnh phúc vừa xót xa khi thấy những vết sẹo trên tay chồng, dấu vết của những năm tháng khổ cực.

Sáng hôm sau, Bình tỉnh dậy, ngỡ ngàng khi thấy cha. Cậu bé ôm chầm lấy Dũng, khóc nức nở: “Con biết ba sẽ về mà!” Dân làng kéo đến, kinh ngạc trước sự trở lại của Dũng. Vàng, dù già yếu, vẫn quấn quýt bên Dũng, đuôi vẫy tít như gặp lại người bạn cũ. Mọi người mang đồ ăn, quần áo đến, cùng chia sẻ niềm vui với gia đình chị Thắm.

Dũng dần hồi phục, dù sức khỏe không còn như trước. Anh ở nhà, phụ chị Thắm làm vườn, dạy Bình học, và sửa lại căn nhà cũ. Mỗi tối, gia đình quây quần bên mâm cơm, Vàng nằm dưới chân, và Dũng kể những câu chuyện về hành trình của mình, khiến Bình háo hức nghe. Chị Thắm mỉm cười, lòng biết rằng niềm tin của chị đã không uổng phí.

Câu chuyện về Dũng và chị Thắm lan khắp làng, trở thành minh chứng cho sức mạnh của tình yêu và lòng kiên trì. Với chị Thắm, tiếng chó sủa đêm ấy không chỉ báo hiệu chồng trở về, mà còn là âm thanh của hy vọng, chứng minh rằng dù thời gian và nghịch cảnh có khắc nghiệt đến đâu, niềm tin chân thành có thể mang người thân yêu trở lại.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News