×

Sau khi Phong mất, tôi không nỡ xóa tài khoản Facebook của anh

Tôi là Minh, một người phụ nữ 32 tuổi, sống cùng cô con gái 5 tuổi trong một căn hộ nhỏ ở Sài Gòn. Hai năm trước, cuộc đời tôi như sụp đổ khi chồng tôi, Phong, qua đời trong một vụ tai nạn giao thông. Anh ra đi đột ngột, để lại tôi và con gái với nỗi đau không gì bù đắp nổi. Phong là người đàn ông ấm áp, luôn khiến tôi cười ngay cả trong những ngày khó khăn nhất. Anh không chỉ là chồng, mà còn là người bạn tâm giao, người mà tôi nghĩ sẽ đi cùng mình đến cuối đời.

Sau khi Phong mất, tôi không nỡ xóa tài khoản Facebook của anh. Trang cá nhân của anh vẫn còn đó, với những bức ảnh anh cười rạng rỡ, những dòng trạng thái vui vẻ, và cả những tin nhắn yêu thương anh từng gửi tôi. Mỗi khi nhớ anh, tôi lại mở Facebook, lật lại những đoạn tin nhắn cũ. “Em ơi, hôm nay anh thèm phở, tối về mình đi ăn nhé!” hay “Minh, anh yêu em nhiều lắm, đừng giận anh nữa nha.” Đọc lại, tôi vừa khóc vừa cười, như thể Phong vẫn đang ở đâu đó, trò chuyện với tôi. Những dòng chữ ấy là chút an ủi, giúp tôi cảm thấy anh chưa thực sự rời xa.

Một đêm khuya, khi con gái đã ngủ say, tôi nằm trên giường, lòng trĩu nặng. Tôi lướt lại tin nhắn của Phong, đọc đi đọc lại những lời anh từng viết. Mệt mỏi, tôi thiếp đi, điện thoại vẫn cầm trên tay. Đột nhiên, màn hình điện thoại sáng lên, phát ra âm báo tin nhắn. Tôi giật mình, mơ màng mở mắt, nghĩ rằng đó là thông báo từ một người bạn. Nhưng khi nhìn vào màn hình, tôi sững sờ: một tin nhắn mới từ tài khoản Facebook của Phong.

“Minh, em ngủ chưa? Anh nhớ em.”

Tim tôi đập thình thịch, tay run đến mức suýt làm rơi điện thoại. Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, không tin vào mắt mình. Phong đã mất hai năm, làm sao có thể gửi tin nhắn? Tôi tự nhủ có lẽ ai đó đã hack tài khoản anh, nhưng sâu thẳm trong lòng, một phần tôi hy vọng đó là điều kỳ diệu. Tôi mở tin nhắn, ngón tay lưỡng lự, rồi trả lời: “Phong, là anh thật không? Sao có thể…?”

Vài giây sau, một tin nhắn nữa đến: “Anh luôn ở đây, Minh. Em và con phải sống thật hạnh phúc, nhé?”

Nước mắt tôi trào ra. Tin nhắn này giống hệt cách Phong nói, luôn dịu dàng, luôn nghĩ cho tôi và con. Tôi viết lại, hỏi anh đủ thứ, nhưng không có thêm tin nhắn nào. Tôi ngồi đó, khóc nức nở, vừa sợ hãi vừa cảm thấy một sự an ủi kỳ lạ. Tôi gọi điện cho em trai, nhờ cậu kiểm tra tài khoản của Phong. Cậu nói không có dấu hiệu bị hack, và các tin nhắn được gửi từ một thiết bị không xác định. “Chị Minh, có khi nào… là anh ấy thật không?” cậu hỏi, giọng ngập ngừng.

Tôi không biết phải trả lời thế nào. Suốt đêm đó, tôi không ngủ, chỉ nhìn vào màn hình điện thoại, hy vọng thêm một tin nhắn nữa, nhưng không có gì. Sáng hôm sau, tôi quyết định tìm hiểu sâu hơn. Tôi liên lạc với một người bạn làm ở công ty công nghệ, nhờ kiểm tra kỹ tài khoản của Phong. Kết quả khiến tôi bất ngờ: các tin nhắn được gửi từ một hệ thống tự động, liên quan đến một dự án mà Phong từng tham gia khi còn sống.

Hóa ra, trước khi qua đời, Phong từng làm việc trong một nhóm khởi nghiệp phát triển ứng dụng nhắn tin. Anh đã bí mật tạo một tính năng “tin nhắn trì hoãn”, cho phép người dùng soạn trước các tin nhắn và cài đặt thời gian gửi trong tương lai. Phong đã viết những tin nhắn ấy cho tôi, dự định gửi vào những dịp đặc biệt, như sinh nhật, kỷ niệm ngày cưới, hay chỉ đơn giản là những đêm anh nghĩ tôi cần an ủi. Anh đã cài đặt để tin nhắn được gửi vào một đêm ngẫu nhiên, như một món quà bất ngờ. Nhưng vì anh qua đời, dự án bị bỏ dở, và hệ thống chỉ hoạt động trở lại gần đây do một lỗi kỹ thuật.

Sự thật này khiến tôi vừa nhẹ nhõm vừa đau lòng. Không có phép màu, không có hồn ma, chỉ có tình yêu của Phong, được anh chuẩn bị từ khi còn sống để che chở cho tôi. Tôi tìm lại được một tập tài liệu trong máy tính cũ của anh, nơi anh ghi chú về dự án. Trong đó, anh viết: “Minh, nếu một ngày anh không còn bên em, anh vẫn muốn em biết rằng anh yêu em, mãi mãi.”

Từ đó, tôi không còn chờ đợi thêm tin nhắn nào nữa, nhưng tôi vẫn giữ tài khoản Facebook của Phong, như một nơi lưu giữ kỷ niệm. Mỗi lần nhớ anh, tôi mở ra, đọc lại những dòng tin nhắn, và mỉm cười. Phong không còn ở đây, nhưng tình yêu của anh vẫn sống, trong từng câu chữ, trong trái tim tôi và con gái. Tôi học cách bước tiếp, mang theo tình yêu ấy, để sống hạnh phúc như anh từng mong.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News