×

Sau khi sinh, Lan trao đứa bé – một bé trai khỏe mạnh – cho cặp vợ chồng trung niên

Lan, một cô gái trẻ 19 tuổi, sống ở một làng quê nhỏ miền Bắc, từng đối mặt với quyết định khó khăn nhất đời mình. Năm đó, cô lỡ có bầu với Nam, bạn trai cùng làng, khi cả hai còn quá trẻ và chưa sẵn sàng làm cha mẹ. Gia đình phản đối kịch liệt, gọi đó là “tai họa”. Bố mẹ Lan, người nông dân nghèo, lo rằng đứa bé sẽ là gánh nặng, còn Nam, dù yêu Lan, lại bị gia đình ép phải chia tay vì không có khả năng lo cho con. Trong nước mắt, Lan đành đồng ý sinh con rồi đem cho một gia đình không con ở thành phố, với hy vọng đứa bé sẽ có cuộc sống tốt hơn.

Sau khi sinh, Lan trao đứa bé – một bé trai khỏe mạnh – cho cặp vợ chồng trung niên, và không bao giờ hỏi thêm về số phận của con. Nam rời làng đi làm ăn xa, còn Lan sống cuộc đời cô độc, chôn chặt nỗi đau trong lòng. Cô không kết hôn, làm việc chăm chỉ để xây dựng một tiệm may nhỏ, nhưng mỗi năm sinh nhật con – ngày cô nhớ rõ như in – lòng cô lại trĩu nặng.

27 năm trôi qua, Lan giờ đã 46 tuổi, vẫn độc thân, sống trong căn nhà nhỏ với tiệm may của mình. Một buổi chiều mưa, khi đang dọn dẹp, một người đàn ông trẻ bước vào, mặc vest lịch sự, tay cầm ô. Anh ta hỏi mua vài mét vải, nhưng ánh mắt anh lướt qua những khung ảnh cũ trên tường – ảnh Lan chụp cùng gia đình khi còn trẻ. “Cô là Lan, đúng không?” anh hỏi, giọng run run. Lan gật đầu, ngạc nhiên trước sự quan tâm của người lạ.

Người đàn ông giới thiệu mình là Tuấn, 27 tuổi, và nói rằng anh đã tìm cô suốt nhiều tháng. Anh kể rằng anh được nhận làm con nuôi từ một gia đình ở Hà Nội, nhưng gần đây, khi lục lại giấy tờ cũ, anh phát hiện mình là con ruột của một người phụ nữ ở làng quê này, tên Lan, và được sinh ra năm anh 27 tuổi trước. Với sự giúp đỡ của một thám tử tư, Tuấn lần theo dấu vết và đến đây. Anh đưa ra một tấm ảnh cũ – ảnh Lan cầm bé sơ sinh, chụp ngay sau khi sinh, mà gia đình nhận nuôi giữ lại.

Lan sững sờ, tay run run cầm tấm ảnh. Nước mắt cô tuôn rơi khi nhận ra đứa bé trong ảnh chính là con trai cô, giờ đã trưởng thành thành người đàn ông đứng trước mặt. Tuấn nắm tay cô, nói: “Mẹ, con đã tìm mẹ suốt bao năm. Gia đình nhận nuôi con rất tốt, nhưng con luôn muốn biết mẹ ruột mình là ai. Con không trách mẹ, chỉ muốn được gặp.”

Chuyện không ngờ đã xảy ra: Tuấn không chỉ tìm thấy mẹ, mà còn mang theo tin tức về Nam. Qua những cuộc trò chuyện với người quen cũ, Tuấn biết rằng Nam, sau bao năm xa cách, đã trở thành một doanh nhân thành đạt ở Sài Gòn. Anh chưa kết hôn, luôn mang theo nỗi day dứt về Lan và đứa con năm xưa. Tuấn đã liên lạc với Nam, và cả hai đang trên đường đến gặp Lan.

Hôm sau, Nam đến, tóc đã điểm bạc nhưng ánh mắt vẫn ấm áp như ngày nào. Anh quỳ xuống xin lỗi Lan vì đã bỏ rơi cô, và cảm ơn Tuấn vì đã nối lại sợi dây gia đình. Ba người ôm nhau khóc, xóa tan bao năm xa cách. Lan kể về nỗi đau âm thầm, Nam chia sẻ hành trình tìm kiếm ý nghĩa cuộc sống, và Tuấn bày tỏ mong muốn được sống gần cả hai.

Từ đó, gia đình nhỏ của họ bắt đầu lại. Tuấn chuyển về làng, mở một cửa hàng cạnh tiệm may của Lan, còn Nam nghỉ hưu sớm để về quê sống cùng. Căn nhà nhỏ của Lan giờ luôn rộn rã tiếng cười, với những bữa cơm gia đình và câu chuyện về quá khứ. Lan không còn cảm thấy cô độc, bởi cô đã tìm lại được con trai và người yêu cũ, những người đã mang đến cho cô một cơ hội để yêu thương và được yêu thương lần nữa.

Câu chuyện của Lan, Nam, và Tuấn là minh chứng rằng, dù thời gian có chia cắt, tình thân và sự tha thứ có thể chữa lành mọi vết thương. Đối với Lan, 27 năm chờ đợi không phải là vô nghĩa – nó dẫn cô đến một ngày đoàn tụ không ngờ tới.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News