×
×

Tháng 3 năm 2025, tôi nhận được giấy báo trúng tuyển đi xuất khẩu lao động tại Nhật Bản

Tôi là Huyền, 25 tuổi, sống ở một làng quê nhỏ thuộc tỉnh Nghệ An. Cuộc sống của tôi từ nhỏ đã khó khăn, bố mẹ tôi làm nông, quanh năm bán mặt cho đất, nên tôi luôn mơ ước đổi đời. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, tôi không đủ tiền học đại học, nên đi làm công nhân may ở khu công nghiệp gần nhà. Tại đó, tôi gặp Nam – người yêu tôi – một anh chàng hiền lành, làm cùng xưởng, luôn chăm sóc tôi từng chút một. Chúng tôi yêu nhau được hơn một năm, và Nam hứa sẽ cưới tôi khi cả hai tiết kiệm đủ tiền.

Tháng 3 năm 2025, tôi nhận được giấy báo trúng tuyển đi xuất khẩu lao động tại Nhật Bản – một cơ hội tôi đã chờ đợi từ lâu. Với mức lương 35 triệu đồng mỗi tháng, tôi dự định làm 3 năm, gửi tiền về cho bố mẹ sửa nhà và tiết kiệm để cưới Nam. Tôi vui mừng khôn xiết, gọi ngay cho Nam để báo tin. Anh cười: “Huyền, anh tự hào về em. Đi Nhật về, mình cưới nhau nhé!” Tôi gật đầu qua điện thoại, lòng ấm áp.

Nhưng niềm vui chưa kịp trọn vẹn thì bi kịch ập đến. Ngày 15 tháng 3 năm 2025, Nam gặp tai nạn giao thông trên đường đi làm về. Một chiếc xe tải mất lái đã đâm vào xe máy của anh. Nam ra đi ngay tại chỗ, để lại tôi trong nỗi đau không thể nguôi ngoai. Tôi gục ngã, không thiết tha làm gì, chỉ biết ôm di ảnh của anh mà khóc. Bố mẹ tôi an ủi, nhưng tôi cảm thấy cuộc đời mình như sụp đổ.

Hai tháng sau, vào sáng thứ Tư, ngày 14 tháng 5 năm 2025, tôi chuẩn bị giấy tờ để lên đường sang Nhật thì bỗng cảm thấy chóng mặt và buồn nôn. Ban đầu, tôi nghĩ mình bị cảm, nhưng mẹ tôi, với linh cảm của một người từng trải, giục tôi đi khám. Tại bệnh viện huyện, bác sĩ thông báo tôi mang thai được 2 tháng. Tôi chết lặng. Đứa bé trong bụng chính là kết tinh tình yêu giữa tôi và Nam – người giờ đây đã không còn trên đời.

Tôi ngồi trước bàn thờ Nam, ôm bụng, nước mắt rơi không ngừng. “Nam ơi, em phải làm sao đây? Em sắp đi Nhật, nhưng giờ em có con của anh rồi…” Một mặt, tôi muốn giữ đứa bé, vì đó là kỷ vật cuối cùng của Nam. Mặt khác, chuyến đi Nhật là cơ hội đổi đời, là giấc mơ tôi và Nam từng cùng nhau xây dựng. Nếu tôi sinh con, tôi sẽ phải từ bỏ cơ hội, ở lại quê với cuộc sống khó khăn, nuôi con một mình.

Sau nhiều ngày suy nghĩ, tôi quyết định gọi điện cho công ty xuất khẩu lao động, xin hủy hợp đồng. Người phụ trách tiếc nuối: “Huyền, em suy nghĩ kỹ chưa? Cơ hội này không dễ có đâu.” Tôi khóc: “Dạ, em biết. Nhưng em không thể bỏ con mình.” Tôi cũng nói với bố mẹ: “Con xin lỗi vì làm bố mẹ thất vọng. Nhưng con muốn giữ đứa bé, để sau này nó biết nó có một người cha tuyệt vời.”

Bố mẹ tôi, dù buồn, nhưng ủng hộ quyết định của tôi. Mẹ ôm tôi: “Con làm đúng rồi. Mẹ sẽ giúp con nuôi cháu.” Tôi quay lại làm công nhân may, vừa làm vừa chuẩn bị cho ngày sinh con. Đến ngày 15 tháng 11 năm 2025, tôi sinh một bé trai, đặt tên là Nam – theo tên cha của bé. Nhìn con, tôi thấy ánh mắt của Nam, và cảm giác như anh vẫn ở bên tôi.

Dù không đi Nhật, tôi không hối hận. Tôi mở một tiệm may nhỏ tại nhà, vừa làm vừa chăm con, với sự giúp đỡ của bố mẹ và hàng xóm. Câu chuyện của tôi lan khắp làng, nhiều người cảm động, gọi tôi là “bà mẹ dũng cảm”. Với tôi, bé Nam không chỉ là con, mà còn là động lực để tôi sống tiếp, thay cả phần của cha nó. Giấc mơ đi Nhật có thể dở dang, nhưng giấc mơ làm mẹ của tôi đã thành hiện thực – một hành trình đầy nước mắt nhưng cũng đầy yêu thương.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News