×

Tôi là Hà, 32 tuổi, kết hôn với Nam được 5 năm và đang sống chung với bố mẹ chồng trong một ngôi nhà khang trang ở ngoại ô Hà Nội

Tôi là Hà, 32 tuổi, kết hôn với Nam được 5 năm và đang sống chung với bố mẹ chồng trong một ngôi nhà khang trang ở ngoại ô Hà Nội. Gia đình chồng tôi thuộc dạng khá giả, sở hữu nhiều mảnh đất từ thời ông bà để lại. Nam là con trai út, trên anh còn có một chị gái đã lập gia đình. Dù sống chung, tôi luôn cố gắng hòa thuận với bố mẹ chồng, đặc biệt là mẹ chồng – bà Liên, người nổi tiếng nghiêm khắc nhưng thương con.

Cách đây một năm, bố mẹ chồng quyết định chia tài sản cho các con. Bố chồng tôi, ông Tâm, gọi Nam vào phòng và nói sẽ chia cho vợ chồng tôi một mảnh đất rộng 200m² ở ngoại thành, đủ để xây một ngôi nhà khang trang. Tôi mừng lắm, vì từ lâu vợ chồng tôi đã mơ ước có một nơi riêng để tiện chăm sóc con nhỏ. Nhưng khi bàn đến việc làm sổ đỏ, mẹ chồng bất ngờ lên tiếng: “Đất này chỉ ghi tên thằng Nam thôi, không cần ghi tên Hà.”

Tôi sững sờ. Nam cũng ngạc nhiên, nhẹ nhàng hỏi: “Mẹ, sao lại thế? Vợ chồng con chung tài sản, ghi tên cả hai là bình thường mà.” Nhưng bà Liên kiên quyết: “Mẹ nói vậy là có lý do. Đất này là của gia đình tao, tao muốn ghi tên con trai tao thôi.” Bố chồng tôi im lặng, không phản đối, khiến tôi càng tủi thân. Tôi không phải người tham lam, nhưng việc mẹ chồng thẳng thừng loại tên tôi ra khỏi sổ đỏ khiến tôi cảm thấy mình không được xem là thành viên thực sự của gia đình.

Nam cố thuyết phục mẹ, nhưng bà vẫn không thay đổi ý kiến. Tôi buồn, nhưng không muốn làm căng, nên bảo Nam cứ làm theo lời mẹ. Dù vậy, trong lòng tôi không khỏi ấm ức. Tôi tự hỏi liệu mẹ chồng có định kiến gì với tôi, hay bà sợ tôi sẽ chiếm đoạt tài sản của Nam nếu một ngày chúng tôi ly hôn? Những suy nghĩ ấy khiến tôi trằn trọc nhiều đêm.

Một buổi chiều, khi Nam đi công tác, tôi tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa mẹ chồng và một người bạn thân của bà. Họ ngồi ở phòng khách, nghĩ rằng tôi đang ngủ trưa. Người bạn hỏi: “Chị Liên, sao chị không để tên con Hà vào sổ đỏ? Con bé hiền lành, lại chăm chỉ, có gì mà chị lo?” Mẹ chồng thở dài, giọng trầm xuống: “Chị không phải không tin Hà. Nhưng chị biết một bí mật về con bé mà chính nó cũng không biết. Chị làm vậy để bảo vệ nó.”

Tim tôi đập thình thịch. Tôi lặng lẽ đứng sau cánh cửa, nghe từng lời bà nói. Hóa ra, mẹ chồng tôi biết một sự thật về gia đình đẻ của tôi. Hai mươi năm trước, bố mẹ tôi từng vay một khoản tiền lớn từ một nhóm tín dụng đen để làm ăn, nhưng thất bại, dẫn đến nợ nần chồng chất. Để tránh bị truy đòi, họ đã chuyển nhà và cắt đứt liên lạc với nhiều người. Mẹ chồng tôi, qua một người quen, vô tình biết được câu chuyện này. Bà lo rằng nếu mảnh đất ghi tên tôi, đám chủ nợ ngày xưa có thể lần ra, gây rắc rối cho tôi và cả gia đình.

“Chị không muốn Hà mang tiếng là con của kẻ trốn nợ, cũng không muốn bọn chúng tìm đến làm phiền cuộc sống của con bé,” bà Liên nói, giọng đầy lo lắng. “Ghi tên thằng Nam, ít nhất đất vẫn là của vợ chồng nó, mà không ai có cớ đụng vào Hà.” Người bạn gật gù: “Chị chu đáo thật, nhưng sao không nói rõ với con Hà?” Bà Liên đáp: “Nói ra, chị sợ nó buồn. Bố mẹ nó giấu nó chuyện này, chắc cũng có lý do.”

Tôi đứng đó, nước mắt lăn dài. Hóa ra, mẹ chồng không phải không tin tôi, mà là đang âm thầm bảo vệ tôi theo cách của bà. Tôi cảm thấy vừa biết ơn vừa áy náy vì đã hiểu lầm bà. Đêm đó, tôi kể lại mọi chuyện với Nam. Anh cũng bất ngờ, nói rằng anh sẽ tìm cách xác minh thêm về khoản nợ của bố mẹ tôi.

Qua một người quen làm luật sư, chúng tôi phát hiện nhóm tín dụng đen năm xưa đã giải thể, và khoản nợ của bố mẹ tôi không còn được truy đòi do đã quá thời hiệu. Tuy nhiên, để chắc chắn, tôi và Nam quyết định dùng số tiền tiết kiệm của mình – 3 tỷ đồng – để thanh toán toàn bộ khoản nợ cũ, dù pháp lý không bắt buộc. Tôi muốn bố mẹ tôi, giờ đã lớn tuổi, được sống thanh thản, và cũng để cảm ơn mẹ chồng vì đã lo lắng cho tôi.

Ngày tôi chuyển 3 tỷ cho mẹ chồng, bà ngỡ ngàng: “Hà, con làm gì mà đưa mẹ số tiền lớn thế này?” Tôi nắm tay bà, nghẹn ngào: “Con cảm ơn mẹ, vì đã nghĩ cho con, bảo vệ con ngay cả khi con không biết. Số tiền này là để giải quyết chuyện cũ, để cả nhà mình không còn lo lắng nữa.” Bà Liên rưng rưng, ôm tôi vào lòng: “Con đúng là đứa con dâu tốt. Mẹ xin lỗi vì không nói rõ từ đầu.”

Từ đó, mối quan hệ giữa tôi và mẹ chồng trở nên gần gũi hơn bao giờ hết. Mảnh đất cuối cùng được ghi tên cả tôi và Nam, như một minh chứng cho sự tin tưởng trong gia đình. Tôi nhận ra rằng, đôi khi, những hành động khó hiểu của người thân lại ẩn chứa tình yêu thương sâu sắc, chỉ cần chúng ta kiên nhẫn tìm hiểu và mở lòng.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News