×
×

Tôi là Linh, 28 tuổi, sống cùng chồng – anh Tâm – và bố chồng, ông Hùng, trong một căn nhà nhỏ ở ngoại ô Đà Nẵng

Tôi là Linh, 28 tuổi, sống cùng chồng – anh Tâm – và bố chồng, ông Hùng, trong một căn nhà nhỏ ở ngoại ô Đà Nẵng. Bố chồng tôi, 60 tuổi, là một người rất yêu thích phim kiếm hiệp. Ông có hẳn một bộ sưu tập đĩa DVD từ thời “Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ” đến “Thiên Long Bát Bộ”, và tối nào ông cũng rủ vợ chồng tôi ra phòng khách xem cùng. Anh Tâm, dù bận rộn với công việc lập trình viên, cũng vui vẻ tham gia để làm bố vui, còn tôi thì dần dần bị cuốn vào những pha hành động kịch tính.

Mỗi tối, sau khi ăn cơm xong, cả nhà lại quây quần trước tivi. Bố chồng tôi thường ngồi giữa, vừa xem vừa bình luận sôi nổi: “Đoạn này hay lắm, tụi con xem đi, kiếm pháp của thằng này lợi hại lắm!” Tôi và anh Tâm thường cười, hưởng ứng nhiệt tình, dù đôi khi tôi hơi sợ những cảnh đánh nhau máu me. Nhưng nhờ những buổi xem phim này, gia đình chúng tôi trở nên gắn bó hơn.

Tối nay, ngày 14 tháng 5 năm 2025, đúng 8:30 tối, chúng tôi đang xem một bộ phim kiếm hiệp cổ trang, đến đoạn cao trào nhất: nhân vật chính bị kẻ thù bao vây, kiếm quang lóe lên, máu bắn tung tóe, tiếng la hét vang trời. Tôi, vốn nhát gan, ôm chặt gối, tim đập thình thịch, không dám nhìn thẳng vào màn hình. Đúng lúc đó, anh Tâm đứng dậy, nói: “Anh đi vệ sinh chút, đoạn này căng thẳng quá!” Tôi gật đầu, nhưng trong lòng lo lắng, vì không có anh bên cạnh, tôi càng sợ hơn.

Chỉ còn tôi và bố chồng trên ghế sofa. Đúng lúc nhân vật chính bị đâm một nhát, tôi hét lên: “Trời ơi, chết rồi!” và nhắm chặt mắt. Bố chồng tôi, thấy tôi sợ hãi, lập tức quay sang, đặt tay lên vai tôi, giọng trầm ấm: “Linh, đừng sợ, đây là phim thôi, không có thật đâu. Bố ở đây mà!” Ông còn bật cười, vỗ nhẹ vai tôi như an ủi một đứa trẻ. Tôi mở mắt, thấy bố nhìn tôi với ánh mắt hiền từ, và cảm giác sợ hãi tan biến ngay lập tức.

Đúng lúc đó, anh Tâm từ nhà vệ sinh bước ra, thấy cảnh tôi và bố cười đùa, anh trêu: “Ơ, hai người thân thiết thế, không cần anh luôn hả?” Tôi đỏ mặt, kể lại: “Tại anh bỏ em lúc đoạn phim kinh khủng nhất, may mà có bố an ủi!” Bố chồng tôi cười lớn: “Thằng Tâm, mày mà không bảo vệ vợ, bố cướp mất đó!” Cả nhà phá lên cười, không khí trở nên ấm áp hơn bao giờ hết.

Từ hôm đó, mỗi lần xem phim kiếm hiệp, tôi không còn sợ hãi nữa, vì tôi biết bố chồng luôn sẵn sàng “bảo vệ” tôi trong những đoạn cao trào. Buổi xem phim tối nào cũng trở thành kỷ niệm đẹp, giúp tôi và bố chồng xích lại gần nhau hơn, như một người cha thật sự. Với tôi, những bộ phim kiếm hiệp không chỉ là giải trí, mà còn là sợi dây gắn kết gia đình, nơi tôi tìm thấy sự yêu thương và che chở từ những người thân yêu.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News