Tôi là Huyền, 28 tuổi, sống ở một khu phố nhỏ tại Hà Nội. Tôi mang thai đứa con đầu lòng được 9 tháng, và ngày dự sinh là hôm nay, 20 tháng 5 năm 2025. Tôi sống cùng chồng – anh Nam, 30 tuổi – và mẹ chồng – bà Thanh, 55 tuổi – trong một căn nhà nhỏ. Từ khi mang thai, mẹ chồng rất quan tâm, nhưng bà có quan điểm bảo thủ, luôn khăng khăng rằng tôi phải đẻ thường để tốt cho em bé.
Sáng nay, lúc 11:32 AM, tôi bắt đầu chuyển dạ, những cơn đau co bóp khiến tôi đau như chết đi sống lại. Tôi được đưa đến bệnh viện gần nhà, nhưng tình trạng của tôi chuyển biến xấu. Bác sĩ kiểm tra và thông báo rằng thai nhi bị dây rốn quấn cổ, tôi cần mổ gấp để đảm bảo an toàn cho cả mẹ và bé. Tôi đồng ý ngay, nhưng mẹ chồng nhất quyết phản đối: “Không được mổ! Đẻ mổ ảnh hưởng đến phổi của em bé, sau này nó yếu lắm. Huyền, cố lên, đẻ thường đi!” Tôi đau đớn, khóc lóc van xin, nhưng bà vẫn không đồng ý, bảo: “Mẹ đẻ Nam cũng đau thế này, con ráng chút là được.”
Chồng tôi, anh Nam, ban đầu cũng nghe mẹ, nhưng thấy tôi ngày càng kiệt sức, anh bắt đầu lo lắng. Tôi nằm trên giường bệnh, đau đến mức không thở nổi, chỉ biết nắm tay anh, thều thào: “Anh ơi, cứu em… cứu con…” Anh Nam không chịu nổi, chạy ra gặp bác sĩ để ký giấy đồng ý mổ. Nhưng khi anh quay lại, tôi đã rơi vào trạng thái nguy kịch – tôi bị băng huyết và ngất đi vì mất máu quá nhiều.
Bác sĩ nhanh chóng đưa tôi vào phòng mổ khẩn cấp. Sau 2 giờ căng thẳng, tôi tỉnh dậy, thấy mình nằm trong phòng hồi sức, bên cạnh là anh Nam và mẹ chồng, cả hai đều khóc. Anh Nam ôm tôi, nói: “Huyền, anh xin lỗi. Anh không nên nghe mẹ. Suýt nữa anh mất cả em và con.” Tôi yếu ớt hỏi: “Con… con sao rồi?” Bác sĩ bước vào, mỉm cười: “Chúc mừng chị, bé gái nặng 3,2kg, khỏe mạnh. Nhưng nếu chậm thêm 5 phút nữa, cả hai mẹ con có thể không qua khỏi.”
Mẹ chồng tôi quỳ xuống, ôm chân tôi, khóc: “Huyền, mẹ sai rồi. Mẹ không ngờ lại nguy hiểm thế này. Mẹ chỉ muốn tốt cho cháu, nhưng mẹ đã hại con.” Tôi mệt mỏi, nhưng không trách bà. Tôi hiểu bà làm vậy vì lo cho cháu, dù quan điểm của bà suýt khiến tôi mất mạng. Tôi nắm tay bà, nói: “Mẹ ơi, con không sao là được rồi. Mẹ đừng tự trách.”
Sau ca mổ, tôi hồi phục chậm, nhưng được chồng và mẹ chồng chăm sóc tận tình. Bà Thanh thay đổi hẳn, không còn áp đặt quan điểm nữa, mà lắng nghe ý kiến bác sĩ. Chúng tôi đặt tên con là An Nhi – với mong muốn con luôn bình an. Câu chuyện lan trong khu phố, trở thành bài học về sự cẩn trọng và lắng nghe trong gia đình. Với tôi, giây phút sinh tử ấy không chỉ là thử thách, mà còn là cơ hội để gia đình tôi gắn kết hơn, hiểu rằng tình yêu và sự thấu hiểu mới là điều quan trọng nhất.