Tôi là Hương, 32 tuổi, đang làm kỹ sư xây dựng tại Nhật Bản. Tôi rời quê ở Thái Bình cách đây 5 năm để đi xuất khẩu lao động, với hy vọng kiếm được nhiều tiền, gửi về cho mẹ – bà Hoa, 60 tuổi – để mẹ có cuộc sống thoải mái hơn. Mẹ tôi bị bệnh tiểu đường và huyết áp cao, nên mỗi tháng tôi gửi về 10 triệu đồng, dặn mẹ mua thuốc men và ăn uống đầy đủ. Mẹ luôn nói qua điện thoại: “Con yên tâm, mẹ khỏe mà. Cảm ơn con nhiều lắm.”
Tôi gọi điện về nhà thường xuyên, và mẹ lúc nào cũng vui vẻ, kể chuyện hàng xóm, chuyện vườn tược. Tôi yên tâm, nghĩ rằng mẹ đang sống tốt với số tiền tôi gửi về. Nhưng vào một buổi chiều ngày 14 tháng 5 năm 2025, lúc 2:52 chiều theo giờ Việt Nam, tôi nhận được cuộc gọi từ cô Lan – hàng xóm của mẹ. Cô Lan nói giọng lo lắng: “Hương ơi, cô phải nói thật với cháu. Mẹ cháu không dùng tiền cháu gửi để mua thuốc đâu. Bà đưa phần lớn cho thằng Tí rồi!”
Tôi chết lặng. Thằng Tí là ai? Tôi vội hỏi: “Cô ơi, Tí là ai? Sao mẹ lại đưa tiền cho người khác?” Cô Lan thở dài, kể lại câu chuyện mà tôi không bao giờ ngờ tới. Hóa ra, Tí là một cậu bé 12 tuổi, mồ côi cha mẹ, sống ở cuối làng. Bố mẹ Tí mất vì tai nạn giao thông 3 năm trước, để lại Tí cho bà ngoại già yếu nuôi. Nhưng bà ngoại Tí cũng qua đời năm ngoái, và Tí phải sống một mình trong căn nhà lụp xụp, đi nhặt ve chai kiếm sống.
Mẹ tôi, từ khi biết chuyện của Tí, đã thương thằng bé như con cháu. Mẹ thường gọi Tí qua ăn cơm, cho quần áo cũ, và âm thầm dùng tiền tôi gửi về để lo cho Tí. Mẹ đưa Tí 7 triệu mỗi tháng, giúp thằng bé đi học lại, mua sách vở, và sửa lại căn nhà để Tí có chỗ ở tử tế. Mẹ chỉ giữ lại 3 triệu để mua thuốc, nhưng vì tiết kiệm, mẹ thường mua thuốc rẻ tiền, không đủ liều lượng.
Tôi sững sờ, vừa giận vừa thương mẹ. Tôi gọi ngay cho mẹ, giọng run run: “Mẹ, sao mẹ không nói với con? Tiền con gửi là để mẹ mua thuốc, sao mẹ lại đưa cho người khác?” Mẹ tôi im lặng một lúc, rồi đáp: “Hương ơi, mẹ xin lỗi. Nhưng mẹ không đành lòng nhìn thằng Tí khổ. Nó giống con ngày xưa, không cha mẹ, mẹ thương nó. Mẹ còn sống được là nhờ con, mẹ muốn làm điều tốt để con có phước.”
Nghe mẹ nói, tôi bật khóc. Tôi nhận ra rằng, dù mẹ không dùng tiền đúng như tôi mong muốn, nhưng mẹ đã dùng nó để mang lại ý nghĩa lớn hơn – giúp một đứa trẻ mồ côi có cơ hội đổi đời. Tôi quyết định bay về Việt Nam ngay tuần sau để gặp mẹ và Tí. Khi gặp Tí, tôi thấy một cậu bé gầy gò, nhưng ánh mắt sáng ngời, ôm mẹ tôi và nói: “Cháu cảm ơn bác Hoa. Cháu hứa sẽ học giỏi để không phụ lòng bác.”
Tôi ôm mẹ, nói: “Mẹ, con không giận mẹ. Nhưng từ giờ, mẹ phải giữ sức khỏe. Con sẽ gửi thêm tiền để lo cho cả mẹ và Tí.” Tôi tăng số tiền gửi về lên 15 triệu mỗi tháng, đảm bảo mẹ có đủ tiền mua thuốc tốt, và Tí có thể tiếp tục đi học. Tôi cũng nhận Tí làm em trai nuôi, hứa sẽ hỗ trợ em đến khi trưởng thành.
Câu chuyện về mẹ tôi và Tí lan khắp làng, trở thành bài học về lòng nhân ái. Với tôi, số tiền tôi gửi về không chỉ là tiền, mà là cách để mẹ tôi tiếp tục lan tỏa tình yêu thương – thứ mà mẹ đã dạy tôi từ nhỏ. Từ đó, mỗi lần gọi điện về, tôi không chỉ hỏi thăm mẹ, mà còn hỏi thăm Tí – cậu em trai nhỏ mà tôi chưa từng nghĩ sẽ có trong đời.