Tôi tên là Hạnh, 28 tuổi, vừa kết hôn được một tháng với anh Phong – người đàn ông hơn tôi 20 tuổi, giàu có, lịch lãm, nhưng đã qua một đời vợ. Tôi là vợ lẽ, cái danh phận mà người đời hay xì xào, nhưng tôi chẳng bận tâm. Anh Phong đối xử với tôi tốt, dịu dàng, và luôn nói rằng tôi là người mang lại ánh sáng cho những năm tháng cuối đời của anh.
Chỉ sau một tháng chung sống, anh phát hiện mình bị ung thư gan giai đoạn cuối. Bác sĩ nói anh chỉ còn sống được vài tháng. Anh không gục ngã, chỉ lặng lẽ sắp xếp mọi thứ. Một buổi tối, anh gọi tôi và ba người con riêng của anh – hai gái, một trai – đến phòng khách. Anh công bố di chúc: toàn bộ tài khoản tiết kiệm 30 tỷ đồng sẽ thuộc về tôi, còn ba người con chỉ được nhận vài bộ nữ trang bằng bạc – kỷ vật của mẹ họ, người vợ đầu đã qua đời. Cả ba đứa con sững sờ, ánh mắt nhìn tôi đầy oán hận. Tôi cũng ngỡ ngàng, không ngờ anh lại quyết định như vậy. Tôi muốn lên tiếng, nhưng anh nắm tay tôi chặt, ra hiệu im lặng.
Anh giải thích với các con rằng anh muốn chúng tự lập, không ỷ lại vào tài sản của cha. Còn tôi, anh nói, là người đã ở bên anh trong những ngày cuối đời, nên anh muốn tôi có một tương lai ổn định. Lời anh nói như đổ dầu vào lửa. Các con anh bỏ về, không một lời chào. Từ đó, họ cắt đứt liên lạc với tôi, chỉ còn những lời ra tiếng vào từ hàng xóm rằng tôi là “kẻ đào mỏ”, “dụ dỗ cha chúng để cướp tài sản”.
Anh Phong mất sau hai tháng, lặng lẽ như cách anh sống. Tôi tổ chức tang lễ chu toàn, dù chỉ có vài người thân đến viếng. 49 ngày của anh trôi qua trong tĩnh lặng, tôi quyết định ra ngân hàng để tất toán sổ tiết kiệm. Trong lòng tôi đã tính toán: sẽ dùng số tiền này để mở một quán ăn nhỏ, sống một cuộc đời bình dị như anh từng mong muốn cho tôi.
Tại ngân hàng, tôi đưa giấy tờ cho nhân viên, lòng hồi hộp. Cô nhân viên kiểm tra một lúc, rồi ngẩng lên nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ. “Chị Hạnh, tài khoản này… không có tiền.” Tôi sững sờ, tưởng mình nghe nhầm. “Cô nói gì? Tài khoản 30 tỷ cơ mà!” Cô ấy lắc đầu, đưa tôi xem bảng sao kê. Số dư: 0 đồng. Tôi chết lặng. “Sao có thể như vậy? Tiền đâu?”
Cô nhân viên giải thích rằng toàn bộ số tiền đã được rút hết cách đây một tuần, bởi chính anh Phong, trước khi qua đời. Tôi run rẩy, không tin vào tai mình. Anh ấy đã làm gì với số tiền đó? Tại sao không nói với tôi? Tôi rời ngân hàng trong trạng thái hoang mang, đầu óc quay cuồng.
Về đến nhà, tôi lục lại giấy tờ của anh, hy vọng tìm được manh mối. Trong ngăn kéo bàn làm việc, tôi thấy một lá thư anh viết tay, đề tên tôi. Run run mở ra, tôi đọc:
“Hạnh yêu, khi em đọc lá thư này, chắc anh đã không còn trên đời. Anh xin lỗi vì đã để em hy vọng về số tiền 30 tỷ. Anh không rút nó, cũng không cho ai. Số tiền đó thực ra chưa bao giờ tồn tại. Tài khoản tiết kiệm là một lời nói dối anh tạo ra để bảo vệ em. Anh biết các con anh sẽ oán trách em nếu em được nhận tài sản, nên anh muốn chúng nghĩ rằng em đã có tất cả, để chúng không làm khó em sau này. Những bộ nữ trang bằng bạc anh để lại cho chúng thực ra là vàng ròng, đủ để chúng sống tốt cả đời. Anh không muốn chúng ỷ lại, nhưng anh cũng không忍心 để chúng tay trắng. Còn em, Hạnh, anh tin em đủ mạnh mẽ để tự đứng lên, dù không có anh hay số tiền đó. Căn nhà chúng ta ở, anh đã sang tên cho em. Hãy sống thật hạnh phúc, vì anh. Thương em, Phong.”
Nước mắt tôi rơi, vừa đau, vừa thương, vừa giận. Anh đã dựng lên một vở kịch để bảo vệ tôi, nhưng cũng để lại cho tôi một cú sốc chẳng thể quên. Tôi ngồi đó, trong căn nhà giờ chỉ còn mình tôi, nghĩ về những ngày ngắn ngủi bên anh. 30 tỷ không có thật, nhưng tình yêu của anh, sự hy sinh của anh, là điều tôi sẽ mang theo suốt đời.
Tôi quyết định bán căn nhà, dùng số tiền đó mở một quán ăn nhỏ như dự định ban đầu. Quán mang tên “Phong”, nơi tôi treo một bức ảnh của anh, mỉm cười dịu dàng. Mỗi ngày, tôi sống, tôi nhớ lời anh: “Hạnh, em đủ mạnh mẽ.” Và tôi tin, tôi sẽ làm được.