×
×

Từ khi sinh ra, tôi đã mang một vết bớt lớn hình cánh chim trên lưng, khiến gia đình giàu có của tôi – ông bà ngoại – coi tôi là “điềm xấu”

Tôi là Minh, 25 tuổi, sống ở một làng quê thuộc tỉnh Quảng Ngãi. Từ khi sinh ra, tôi đã mang một vết bớt lớn hình cánh chim trên lưng, khiến gia đình giàu có của tôi – ông bà ngoại – coi tôi là “điềm xấu”. Mẹ tôi, chị Hoa, 50 tuổi, kể rằng ngay sau khi tôi chào đời năm 2000, ông ngoại đã ra lệnh ruồng bỏ tôi và mẹ vì cho rằng vết bớt là dấu hiệu của sự xui xẻo. Mẹ, một cô gái trẻ chưa chồng, bị đuổi khỏi nhà cùng tôi, sống lang thang với bà nội – mẹ của mẹ tôi – trong cảnh nghèo khó.

Mẹ làm đủ nghề – bán hàng rong, may vá – để nuôi tôi khôn lớn. Bà nội qua đời khi tôi 10 tuổi, để lại mẹ con tôi với căn nhà nhỏ dột nát. Tôi lớn lên trong mặc cảm, luôn che giấu vết bớt, không dám mơ đến một cuộc sống tốt đẹp. Nhưng mẹ luôn động viên: “Con là báu vật của mẹ, vết bớt không định nghĩa con.”

Sáng nay, ngày 21 tháng 5 năm 2025, lúc 10:28 AM, tôi nhận được một cuộc gọi từ một luật sư ở TP.HCM. Ông ta nói rằng ông ngoại tôi – ông Hùng, 75 tuổi – vừa qua đời, và trong di chúc, ông yêu cầu tìm tôi. Tôi đến thành phố, gặp các thành viên trong gia đình giàu có mà tôi chưa từng biết mặt. Họ nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, nhưng tôi không quan tâm, chỉ muốn biết lý do.

Tại buổi đọc di chúc, luật sư mở một chiếc hộp gỗ cũ, lấy ra một bức thư và một tấm ảnh. Bức thư do ông Hùng viết, tiết lộ sự thật động trời: vết bớt hình cánh chim trên lưng tôi là dấu hiệu đặc biệt của dòng họ ông, truyền từ đời này sang đời khác, chỉ xuất hiện ở người thừa kế duy nhất – người sẽ giữ gia sản khổng lồ của gia đình. Ông ngoại từng yêu thương mẹ tôi, nhưng khi bà mang thai tôi mà không có chồng, ông sợ scandal, nên vu oan rằng vết bớt là điềm xấu để ruồng bỏ chúng tôi. Tấm ảnh là hình ông Hùng ngày trẻ, cũng có vết bớt y hệt tôi.

Cả gia đình sững sờ, nhất là cô tôi – chị Mai, 45 tuổi – người đang quản lý gia sản. Cô ta hét lên: “Không thể nào! Hắn là con hoang!” Nhưng luật sư khẳng định: xét nghiệm ADN đã xác nhận tôi là cháu đích tôn của ông Hùng. Di chúc ghi rõ, toàn bộ tài sản – gồm nhà cửa, đất đai và 50 tỷ đồng – thuộc về tôi. Ông Hùng viết: “Ta đã sai khi ruồng bỏ con và cháu. Đây là cách ta chuộc lỗi.”

Tôi bàng hoàng, vừa vui vừa giận. Mẹ tôi khóc nức nở khi biết sự thật, ôm tôi: “Mẹ không cần tiền, chỉ cần con khỏe mạnh.” Tôi quyết định chia sẻ một phần tài sản cho mẹ và bà con nghèo trong làng, còn lại dùng để xây trường học. Cô Mai phản đối, kiện lên tòa, nhưng thua kiện vì bằng chứng rõ ràng.

Câu chuyện lan khắp vùng, trở thành bài học về định kiến và sự thật. Với tôi, vết bớt không còn là nỗi xấu hổ, mà là dấu ấn của số phận, dẫn tôi từ bị ruồng bỏ đến thừa kế gia sản. Tôi sống hạnh phúc bên mẹ, với hy vọng xóa bỏ những định kiến cũ, và xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News